Vốn dĩ chỉ có Minh Hoa Chương dẫn Minh Hoa Thường đi, bây giờ lại có thêm một Tạ Tế Xuyên. Minh Hoa Thường từ chối không hữu hiệu, chỉ có thể nhận ánh mắt ghen ghét, hâm mộ ở bốn phía, cùng hai vị thiếu niên tuấn tú đi tìm nơi ở.
Có Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên ở đây, Minh Hoa Thường chỉ cần cầm mỗi lò sưởi tay. Tạ Tế Xuyên tò mò đánh giá bao lớn bao nhỏ trong tay hạ nhân, hỏi: “Nhị muội muội mang theo những gì thế, sao lại có nhiều hành lý như vậy?”
Minh Hoa Thường ngượng ngùng nói: “Kỳ thật không có gì, chủ yếu là mang theo một chút thức ăn, cho nên thoạt nhìn có hơi nhiều.”
Một chút? Minh Hoa Chương nhướn mày, không nói gì.
Chỉ sợ không đếm được đi.
Tạ Tế Xuyên nghe thấy Minh Hoa Thường còn mang theo cả đồ ăn thì sửng sốt, bật cười nói: “Nhị muội muội thật đúng là suy nghĩ chu toàn, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ?”
Minh Hoa Thường xua tay: “Tạ a huynh quá khen rồi, trong bụng huynh và nhị huynh có thi thư, mang theo toàn là mực nước, mà trong đầu muội chỉ có ăn uống, cho nên chỉ có thể đi đến đâu thì ăn ở đó thôi. Tạ a huynh thích ăn điểm tâm không? Muội mang theo rất nhiều vị, nếu Tạ a huynh không chê, chúng ta có thể cùng nhau ăn.”
Tạ Tế Xuyên cười nói được, thở dài: “Nhị muội muội thật đáng yêu, chẳng giống Cảnh Chiêm chút nào.”
“Được cái gì mà được.” Minh Hoa Chương lạnh lùng nhìn lướt qua Tạ Tế Xuyên: “Muội ấy là nữ tử, phòng muội ấy há là chỗ huynh có thể đến?”
Tạ Tế Xuyên không thể tin được: “Chúng ta là bằng hữu tốt, ở trong lòng ta nàng giống muội muội của mình, cái này có gì phải tị hiềm?”
“Vậy cũng không được.” Minh Hoa Chương không dao động. Tạ Tế Xuyên nhìn thấy Minh Hoa Chương như thế mềm cứng không ăn, không nói nên lời: “Cảnh Chiêm, huynh mới mười sáu tuổi, tại sao lại cứng nhắc, cổ hủ như vậy?”
Minh Hoa Thường sợ hai người cãi nhau, vội vàng nói: “Không sao không sao, muội cũng chuẩn bị đồ ăn cho nhị huynh, đến lúc đó muội bảo Chiêu Tài đưa đến phòng của nhị huynh là được rồi.”
Tạ Tế Xuyên sửng sốt một chút, cho rằng bản thân nghe lầm, chậm rãi nhướn mày: “Chiêu Tài?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường vẫy tay về phía sau: “Chiêu Tài, mau tới đây chào hỏi Tạ a huynh đi.”
Chiêu Tài bước nhanh tới, chắp tay hành lễ với Tạ Tế Xuyên: “Nô tỳ tham kiến Tạ lang.”
Tạ Tế Xuyên phát hiện Chiêu Tài đúng là cái Chiêu Tài mà hắn nghĩ, dở khóc dở cười, đôi mắt đào hoa buồn cười mà nhìn về phía Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương khẽ lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói nhiều, tôn trọng tên Minh Hoa Thường đặt. Tạ Tế Xuyên nhịn cười, nói với Minh Hoa Thường: “Sao ta lại không quen nhị muội muội sớm hơn chứ, muội muội thật là thú vị.”
Nói xong, hắn liếc mắt sang Minh Hoa Chương: “Một chút cũng không giống Cảnh Chiêm, nghiêm túc còn nhạt nhẽo.”
Minh Hoa Chương không thèm để ý Tạ Tế Xuyên, bọn họ quen biết nhiều năm, hạ thấp nhau thường xuyên, tập mãi cũng thành thói quen. Nhưng Minh Hoa Thường nghe thấy lại rất nghiêm túc thanh minh cho Minh Hoa Chương: “Tạ a huynh, huynh không thể nói như vậy. Nhị huynh của muội tuân thủ nghiêm ngặt đức tính quân tử, quân tử không nghiêm túc thì không uy, muội thấy rất tốt.”
Tạ Tế Xuyên lại kinh ngạc, nhướn mày liếc sang Minh Hoa Chương, liền thấy Minh Hoa Chương cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được Minh Hoa Thường sẽ nói như vậy. Tạ Tế Xuyên buông tiếng thở dài ẩn ý nói: “Có muội muội thật tốt, lúc nào cũng được che chở. Tại sao ta lại không có muội muội chứ?”
Minh Hoa Chương đang muốn quát Tạ Tế Xuyên đừng có làm bộ làm tịch, bỗng nhiên nghiêm mặt, một tay kéo Minh Hoa Thường ra phía sau, tay kia nâng lên, che ở phía trước.
Minh Hoa Thường cũng chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, nàng mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu vàng lướt qua, còn chưa đợi nàng thấy rõ đó là cái gì đã bị Minh Hoa Chương kéo đi.