Tim Chu Xu vọt lên trên cổ họng, mắt mở trừng trừng nhìn con dã thú mơ hồ lại có dấu hiệu hồi phục, tay chân của cô gần như tê dại, kinh hoảng đẩy xe lăn chạy về một đầu khác!
Tốc độ càng ngày càng nhanh, tiếng bước chân khó có thể che giấu, con dã thú sớm muộn sẽ tìm đuổi theo âm thanh!
“Đi phía cầu thang!” Bạch Ấu Vi quát lên.
“Nhưng mà! …” Chu Xu thở dốc, mặt đầy mồ hôi, “Tôi cõng cô xuống lầu chạy không nhanh!”
Chu Xu trải qua mê cung, với thể lực của cô có thể cõng được Bạch Ấu Vi, mặc dù không bằng Tô Mạn, nhưng có thể chạy rất nhanh, chỉ là —
Cái “Nhanh” này còn lâu mới sánh kịp con dã thú!
Bạch Ấu Vi nói lần nữa: “Nghe tôi, đi phía cầu thang!”
Chu Xu khẽ cắn môi, tăng thêm tốc độ chạy về phía cầu thang xoắn ốc —
Phía sau lần nữa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, con dã thú hình người lại đuổi theo!
Sau khi “Người làm vườn” biến thân thành “Công tước”, tốc độ và sức mạnh cũng cường hóa mạnh hơn, hơn nữa cộng thêm cơ thể tự chữa trị, đây chính là một cỗ máy gϊếŧ người bền chắc không thể bẻ gãy.
Hắn từng bước tới gần Chu Xu và Bạch Ấu Vi.
Cơ thể đốt cháy đã tự chữa lành rất nhanh, nhưng làn da cháy xém và máu me chưa biến mất khiến hắn cực kỳ khủng bố!
Như thể ma quỷ bò ra khỏi lò đốt xác!
“Cô dâu đáng yêu của ta…”
Âm thanh khàn khàn nhô ra từ trong cổ họng hắn, mang theo tiếng cười ooh ooh, tựa như trào phúng các cô không biết tự lượng sức mình, vừa tựa như hưng phấn con mồi sắp sa lưới.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, khóe miệng tróc da mở to, dữ tợn cười nói: “Các người đã sốt ruột, như vậy… Bữa ăn tối hôm nay, bắt đầu trước thời gian đi.”
Chu Xu nắm chặt tay vịn xe lăn lui về phía sau.
Bạch Ấu Vi cắn môi không nói.
Hắn thả chậm tiến độ, tràn ngập hưởng thụ, từng bước một tới gần các cô…
“Sao vậy…” hắn cười gằn, “Cô dâu của ta, đạo cụ của ngươi không dùng được sao?”
Bạch Ấu Vi cúi đầu sờ sờ đầu con thỏ nhung, khẽ nói: “Còn dùng được.”
Công tước ngạc nhiên.
“Tao nói còn dùng được hai lần, mày thật sự cho rằng chỉ còn hai lần hả?” Bạch Ấu Vi ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười vừa sáng rỡ vừa tàn khốc, “Đồ, ngu xuẩn!”
Công tước kinh hãi, không tự chủ lui về phía sau nửa bước, quay đầu phát hiện, hắn đứng sát mép cầu thang.
“Ngươi…”
Không đợi anh nói, một tia chớp to lớn đổ ập xuống! Như con cá sấu khổng lồ! Muốn đập tan hắn!
“Chu Xu!” Bạch Ấu Vi kêu.
Chu Xu cực nhanh ném ra 3 hạt trân châu cuối cùng trong tay!
Đồng thời trong lòng cầu khẩn: Nhất định phải nổ tung! Phải nổ tung!
Rầm! —
Thần vận mệnh cuối cùng quan tâm cô một lần nữa! Trong ba hạt trân châu có một hạt hiệu quả bùng nổ, cộng thêm tia chớp của Bạch Ấu Vi, trực tiếp đẩy Công tước xuống cầu thang!
Quái vật lớn phát ra tiếng gào thống khổ! Thân thể té rớt, đυ.ng nát lan can tầng hai, đập ầm ầm xuống đại sảnh tầng một!
Rầm rầm!
… Bất động.
Lòng Chu Xu vẫn còn sợ hãi nhìn dưới lầu, thì thào: “Hắn chết chưa…”
“Không chết được, có điều bị thương nặng như vậy, đủ khiến hắn mất một đoạn thời gian khôi phục.”
Động tác Bạch Ấu Vi nhanh chóng dùng chìa khóa vàng mở ra nhà thú bông, không để ý tới vẻ mặt Chu Xu ngạc nhiên, lưu loát vứt thỏ và túi vải của mình ném vào trong, sau đó mở ra cây gậy gấp gọn đứng lên.
“Nhanh lên, ném xe lăn của tôi xuống.” cô nói.
Ném xe lăn để mê hoặc đối phương, dù sao ngồi lên xe lăn không dễ ẩn núp, chỉ cần vứt bỏ xe lăn, Công tước không thể nào phán đoán Bạch Ấu Vi trốn ở tầng nào.
Bạch Ấu Vi chống gậy, đi vào căn phòng gần cầu thang tầng ba nhất.
Chu Xu vứt xe lăn xuống, cũng nhanh chóng đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng —