Hồ Nhã cách lối ra gần nhất, cô xem người làm vườn từng bước biến thành một con dã thú, từng bước lui lại, sắc mặt trắng bệch!
“Tôi đã bảo rồi… Tôi đã bảo rồi không gϊếŧ được hắn!” cô đột nhiên gào lên như bệnh tâm thần, “Tôi đã bảo rồi! Chỉ có cô dâu cuối cùng có thể còn sống đi ra ngoài!!!”
Hét xong những lời này, cô không quan tâm những người khác, quay người chạy ra ngoài!
Không ai để ý đến cô ta.
Tô Mạn không cam lòng, “Vì sao còn không chết? Đâm trúng trái tim cũng vô dụng… vậy tao sẽ chém đầu mày!”
Dã thú còn đang phát cuồng, ngửa đầu gầm rú, hồn nhiên không cảm giác Tô Mạn đã giơ cao thanh kiếm trong tay! —
Cộp!
Thanh kiếm sắc bén chém vào phần cổ phát ra âm thanh cộng hưởng! Bộ lông thô dày đã thay dã thú chặn đòn tấn công, không rơi một giọt máu!
“Đi mau!” Vu Á Thanh túm cánh tay Tô Mạn kéo ra bên ngoài, “Vết thương của hắn sẽ khỏi rất nhanh! Vô dụng!!!”
Chu Xu kéo xe lăn của Bạch Ấu Vi, vội vàng lui ra ngoài.
“Người làm vườn” biến hình thành dã thú rít gào một tiếng, lao về phía cửa, muốn ngăn chặn đường đi của các cô.
Bỗng nhiên một tia chớp to lớn màu xanh tím phóng vào người hắn!
Dã thú đổ rầm xuống đất!
Đòn tấn công này đến vội vàng không kịp chuẩn bị, đừng nói dã thú, ngay cả Vu Á Thanh và Tô Mạn cũng ngây ngẩn cả người.
Mặc dù Vu Á Thanh đã trông thấy Bạch Ấu Vi sử dụng đạo cụ điện giật, nhưng lần đó chỉ khiến người bị điện giật ngất, cô chưa bao giờ biết, Bạch Ấu Vi có thể phóng xuất lượng điện năng lớn như vậy!
Ánh sáng màu xanh lam đó đột nhiên xuất hiện giống như tia sét đánh!
Trong không khí mơ hồ tràn ngập mùi lông cháy khét…
Tất cả các cô đều bị cố định.
Ngạc nhiên xem con dã thú trên mặt đất.
Dã thú hình người không chết luôn. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, tấm lưng dày rộng phập phồng, bộ lông dựng đứng, trong cổ họng phát ra tiếng hổn hển trầm thấp.
Bạch Ấu Vi nhíu mày lại, thả ra tia chớp lần nữa!
Rầm!
Ánh sáng màu xanh tím bùng nổ!
Lúc này, lượng điện lớn hơn lần trước! Sáng hơn! Vang hơn!
Toàn bộ áo sơ mi trắng trên người dã thú cháy thành than, bộ lông cũng xem xém khen khét, phần da mỏng manh ở miệng, mũi, mắt trực tiếp thối rữa! Chảy máu, rất đáng sợ!
Nó im hơi lặng tiếng quỳ rạp trên mặt đất, không có động tĩnh.
Sau đó không lâu, tiếng hổn hển trầm thấp vang lên lần nữa —
Thân hình to lớn phập phồng, đang hô hấp, móng vuốt cào sàn nhà, rung động kẽo kẹt kẽo kẹt…
Bạch Ấu Vi thấy thế, sắc mặt cực kỳ xấu xí, “Hiện giờ hắn là thân bất tử, bất kể gϊếŧ thế nào, đều sẽ sống lại! Tôi có thể thả điện giật hai lần như vậy, các người tranh thủ thời gian này mau tìm chỗ trốn đi!”
“Vậy còn cô?!” Tô Mạn lo lắng hỏi.
Bạch Ấu Vi cắn môi, liếc nhìn Chu Xu sau lưng, nói: “Chu Xu ở lại, cô và Vu Á Thanh đi mau!”
Bây giờ không phải là thời điểm nhún nhường lẫn nhau, dã thú trên mặt đất chẳng mấy chốc sẽ khôi phục! Tô Mạn và Vu Á Thanh nhìn nhau, quyết đoán lao ra khỏi phòng tra tấn, tiếng bước chân chạy nhanh từng bước rời xa.
Mấy trăm căn phòng tầng trên tầng dưới, chỉ cần trốn đi, cho dù dã thú tìm từng phòng một, chưa hẳn có thể tìm tới các cô.
Dã thú nghiến răng nghiến lợi, kẽo kẹt kẽo kẹt đứng lên, mí mắt đốt cháy đã hỏng, mảnh vụn rơi xuống rào rào, chừa lại hai tròng mắt sung huyết, căm tức nhìn Bạch Ấu Vi!
Vẻ mặt Bạch Ấu Vi lạnh lùng, nổ một tia chớp!
Dã thú ngã xuống đất lần nữa!
Chu Xu vội vàng kéo xe lăn ra bên ngoài, tim đập loạn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi! Vừa chạy vào hành lang không lâu, dã thú đã bò ra khỏi phòng, cả người bị đốt cháy, toàn thân cháy đen, từng bước một tới gần các cô —
Trong không khí tràn đầy mùi khét thúi và mùi máu tanh.
Bạch Ấu Vi lần nữa thả ra tia chớp, ý đồ đẩy lùi hắn!
Ánh sáng màu xanh tím, giống như một thanh kiếm to đùng rơi vào người dã thú! Chỉ là lần này, ánh sáng lóa mắt hình như ít hơn lần trước một chút.
Vừa rồi Bạch Ấu Vi nói chỉ có thể thả ra hai lần, đây đã là lần thứ hai!