Đây là một căn phòng đựng đầy quần áo.
Ngoại trừ bức tường có cánh cửa, ba mặt tường khác đều là tủ quần áo!
Trong căn phòng còn có mười mấy ma nơ canh mặc trang phục lộng lẫy trong tủ kính, tóc giả phồng cao, tay áo phồng to, quần rộng phóng khoáng, như tham dự bữa tiệc cung đình ở thời Elisabeth.
Chu Xu mở một cánh cửa tủ quần áo, đỡ Bạch Ấu Vi vào trong trước, sau đó đóng cửa tủ, mình chui vào dưới váy con ma nơ canh khác.
Váy dạ hội cung đình thời kì này vô cùng lộng lẫy, bên trong có một lớp đệm tơ tằm lông ngỗng cho vòng mông, đệm mông càng lớn mang ý nghĩa càng giàu có. Bên ngoài đệm mông còn có một lớp tùng phồng mặc lót rộng rãi, bên ngoài tùng phồng mới thật sự là váy.
Chu Xu trốn vào váy không lâu sau, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân rung rung.
Là Công Tước quay lại.
Tiếng bước chân của hắn vừa vội vừa nặng nề, mang theo lửa giận, gần như thân thể vừa khôi phục đã vọt tới tầng ba! Sau đó tìm các cô ở từng phòng một!
Giống như Bạch Ấu Vi dự đoán, hắn trực tiếp nhảy qua hai căn phòng đầu tiên, bắt đầu tìm kiếm từ căn phòng thứ ba.
Căn phòng lùi về sau trong hành lang dễ trở thành mục tiêu hắn hoài nghi.
Bạch Ấu Vi lẳng lặng đứng trong tủ treo quần áo, tâm trạng không bình tĩnh, cô như được gác lên nướng trên đống lửa.
Trong chốc lát nhẹ nhõm bởi vì Công tước đi xa, lát sau vì lo lắng cho Tô Mạn và Vu Á Thanh bị tìm thấy, trong sự lo lắng này có ba phần là tình nghĩa vào sinh ra tử, có bảy phần là không cam lòng đối với trò chơi!
Cô nghĩ không ra, tại sao mình sai!
Dựa theo kinh nghiệm trước đây chơi trò chơi, gϊếŧ chết Công tước chắc chắn có thể thông quan. Nếu Công tước ban đêm là trạng thái vô địch, thì người làm vườn ban ngày chính là cơ hội của các cô!
Nhưng vì sao không thực hiện được?
Người làm vườn không chết!
Nếu hắn không chết, hơn nữa biến thân thành Công tước, thời gian buổi tối đến trước! Hiện giờ tất cả các cô biến thành món ngon trên bàn ăn của hắn!
Chán nản hoặc hối hận không đủ để hình dung tâm trạng của cô vào giây phút này, càng nhiều hơn là sự nghi ngờ sâu sắc và hoang mang.
Tiếng Công tước cắn răng nghiến lợi vang trong hành lang vọng lại.
“Các cô dâu đáng yêu của ta, các người ở đâu… Lẽ nào các người không biết, từ chối đi ăn tối cùng ta sẽ làm ta tức giận ư!”
“Mau ra đây!.. Các cô ấy, ta đã ngửi thấy mùi trên người các ngươi, giống như con mèo hoang trong đống rác, vừa tanh vừa khai! Làm người ta buồn nôn!”
“Các người ở đâu?! Đi ra cho ta!!!”
“Lừa đảo! Lừa đảo!!! Lũ đàn bà tham lam và ngu xuẩn! Ta muốn xé nát các người a a a!!!”
Tiếng gào và tiếng bước chân trùng điệp ngập tràn cả trang viên, sàn nhà cũng rung rung vì chủ nhân phẫn nộ.
Công tước không có thu hoạch ở tầng ba, tức giận đi xuống tầng hai, sau khi tim một lần, lại đi tầng một!
Theo hắn đi xa, âm thang mang lực uy hϊếp mười phần xa dần, thu nhỏ.
Trong đầu Chu Xu thoáng buông lỏng một chút.
Người cô co ro ngồi xổm dưới bộ váy, chân vừa xót vừa tê, không dám làm một cử động nhỏ.
Giữa lúc cô do dự có nên duỗi chân ra không, tiếng bước chân kia bỗng nhiên đến gần!
Sau khi Công tước lục soát ở tầng dưới một lượt, hình như hoài nghi các cô không hề rời khỏi tầng ba, nên trở về!
Thần kinh vừa buông lỏng lập tức căng thẳng! Chu Xu nín thở.
Rầm rầm, bịch.
Không biết vật gì đó rơi xuống đất.
Tim Chu Xu suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng!
Đang yên đang lành tại sao có đồ vật rớt xuống?! Chẳng lẽ là bên Bạch Ấu Vi có chuyện? Không ổn, âm thanh này sẽ dẫn Công tước tới!
Quả nhiên, tốc độ tiếng bước chân đến gần nhanh hơn!
Trong lòng Chu Xu lo lắng, nhưng không có biện pháp gì, thoáng nhấc lên mép váy viền ren —
Phía tủ quần áo không có điểm nào khác thường, ngược lại ở cửa, một góc váy rút vào trong rất nhanh.
Chu Xu ngơ ngẩn.
Cô nhận ra góc vải đó.
Là Hồ Nhã…
Cả người lạnh lẽo, trong lòng Chu Xu nhảy dựng lên. Cô không ngờ, hiện giờ tình thế không ổn, Hồ Nhã còn muốn hại các cô.