Cảm giác nóng rực nơi bụng dưới khiến Lục Triển Đình có chút choáng ngợp, nhưng lại không đành lòng rời mắt khỏi khuôn mặt của cữu cữu, một khi biết y đang sung sướиɠ, khung cảnh trong căn phòng lúc này liền trở nên kinh diễm. Môi phụ thân không rời khỏi hai gò thịt đó, động tác của hắn giống như thằng nhóc nhà Hà tam nương lúc bú sữa, vừa mυ'ŧ vừa làm trò tục tĩu.
Nhưng hình như cữu cữu rất thích.
“Umm, nhẹ một chút... a a, đừng dùng răng... umm...” Thành Mẫn khẽ rên, hốc mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt khiến khuôn mặt vốn khá phổ thông của y trở nên diễm lệ.
Y càng nói như vậy, Lục Phi Hoàn càng làm trái lại, răng hắn dùng thêm sức, cặρ √υ' kia sưng lên, ngược lại càng thêm quyến rũ.
Lục Phi Hoàn dùng răng giật đầṳ ѵú, phải một lúc sau mới buông ra, đầṳ ѵú bật lại, cả bầu ngực run lên. Hắn nhìn chằm chằm Thành Mẫn, nhỏ giọng gọi: “Mẫn lang.”
Lục Triển Đình thấy cữu cữu nghe thấy cách xưng hô này liền sửng sốt vài giây, sau đó ý đỏ mặt quay đi chỗ khác. Phụ thân hắn quay đầu y lại, hôn lên đôi môi đỏ rực.
Ban đầu cữu cữu còn chống cự, nụ hôn của người đàn ông vô cùng bá đạo, giống như không cho y cơ hội để thở, hắn dùng môi và lưỡi cướp đoạt khoang miệng của cữu cữu, hút sạch nước bọt trong miệng y, Thành Mẫn không chịu nổi liền ngoan ngoãn há miệng, vươn lưỡi ra để hắn mυ'ŧ.
Lục Triển Đình ngây người nhìn hai người hôn môi, đầu lưỡi quấn lấy nhau, dịch thể trong suốt trong miệng chảy ra, dần dần phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt. Sự miễn cưỡng ban đầu của cữu cữu dần biến thành xúc động, y nhắm mặt lại, hai má ửng hồng, chủ động đáp lại nụ hôn của phụ thân.
Kiểu môi lưỡi quấn quýt này thực ra còn tuyệt hơn màn liếʍ vυ' vừa rồi, lưỡi của hai người quấn lấy nhau hồi lâu, cho đến khi cữu cữu sắp ngạt thở, phụ thân mới buông y ra.
Lục Phi Hoàn ôm Thành Mẫn vào lòng, thấp giọng gọi: “Mẫn lang.”
Thành Mẫn cả người cứng đờ, giống như xấu hổ, vành tai đỏ bừng, nhưng Lục Phi Hoàn vẫn không buông tha cho y, hắn nắm lấy cằm y, tiếp tục hôn lên.
Hai người lại hôn một nụ hôn dài, đến khi tách ra, môi Thành Mẫn hơi sưng lên, cánh môi đỏ tươi như đóa hoa hồng xinh đẹp nhất. Hai mắt Lục Phi Hoàn tối lại, khàn giọng vươn tay sờ mặt y, “Liếʍ giúp ta.”
Ánh mắt Thành Mẫn có chút hoang mang, cơ thể cũng cứng đờ. Lục Phi Hoàn nhìn thấy y như vậy, tim đập dữ đội, nhưng trên mặt vẫn hiện nụ cười giễu cợt, “Đã liếʍ bao nhiêu lần rồi, còn giả bộ ngây thơ?”
Thành Mẫn cắn môi, bắt đầu giúp hắn cởϊ qυầи áo.
Lục Triển Đình không biết bọn họ đang nói cái gì, cậu chỉ biết có thể là thứ gì đó dâʍ đãиɠ hơn, đũng quần vừa cứng vừa đau, cậu vô thức đưa ngón tay chạm vào, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lập tức từ đáy chậu truyền đến toàn thân khiến cậu run lên một cách thoải mái. Lục Triển Đình chần chờ không dám chạm vào lần nữa, chắc là nam nhân sinh ra là để làm chuyện này, cậu sớm phát hiện khi đưa ngón tay chạm vào dươиɠ ѵậŧ thì kɧoáı ©ảʍ sẽ càng mãnh liệt, cho nên không nhịn được đút tay vào trong quần, cầm dươиɠ ѵậŧ chưa phát triển hoàn toàn bắt đầu di chuyển lên xuống.
Quần áo của Lục Phi Hoàn không dày, bản thân chất liệu lụa đã tương đối nhẹ, cởi ra rất thuận tiện. Ngón tay Thành Mẫn khẽ run, dù làm bao nhiêu lần nhưng y vẫn không thể nào quen được, huống chi thân phận của y với người đàn ông này bây giờ đã quá cấm kỵ.
Lục Phi Hoàn cứ nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt đó càng đè nặng Thành Mẫn. Y nhìn bộ ngực màu mật ong lộ ra, do dự một chút rồi bắt đầu cúi đầu xuống hôn.
Lục Triển Đình nhìn cái lưỡi non nớt của cữu cữu thè ra liếʍ láp khắp cơ thể phụ thân, thoạt đầu cậu không nghĩ ra sẽ có cảm giác thế này, nhưng nếu được cữu cữu liếʍ...
Dươиɠ ѵậŧ bị ngón tay bao vây càng trở nên cứng hơn, Lục Triển Đình vừa nhìn chằm chằm động tác của cữu cữu không chớp mắt, vừa tự thủ da^ʍ.
Hầu hết quần áo của người đàn ông đều bị cởi bỏ, để lộ thân hình vạm vỡ. Lục Phi Hoàn khi mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng sau khi cởi ra lại có cơ bắp cực kỳ đẹp, đó là kết quả của nhiều năm tôi luyện trên thao trường. Nhìn thấy bộ ngực màu nâu lộ ra, Thành Mẫn cúi người thè lưỡi liếʍ vài cái, thành công nghe được tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào phát ra từ cổ họng người đàn ông.
Lục Phi Hoàn vuốt gò má của y, cười khẽ nói: “Vẫn là ngươi đủ dâʍ đãиɠ, những phu nhân khác của ta đều ngoan ngoãn thẹn thùng đợi ta đút vào, chỉ có ngươi biết lấy lòng nam nhân.”
Thành Mẫn nghe thấy câu này, toàn thân cứng đờ trong giây lát, nhưng y nhanh chóng hồi phục, tiếp tục phục vụ cơ thể người đàn ông.
“Ngươi làm nhiều như vậy là vì tiểu tử kia sao?” Ngữ khí của Lục Phi Hoàn có ý lạnh lùng.
Thành Mẫn do dự một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Đình Nhi là con trai ngươi...”
“Hứ...” Lục Phi Hoàn đột nhiên sờ bụng y, “Nếu nó được sinh ra từ chỗ này, ta nhất định sẽ cưng chiều nó, nhưng đáng tiếc...”
Ý tứ chưa nói hết của hắn khiến Thành Mẫn có chút xấu hổ, còn Lục Triển Đình thấy vậy cũng bối rối.
Trong phòng nhất thời không có tiếng động, Thành Mẫn đã từ trong lòng nam nhân trèo xuống, quỳ giữa hai chân của hắn, bắt đầu cởϊ qυầи. Vật giữa đũng quần của người đàn ông đã sưng cứng lên, kích thước rất ấn tượng. Thành Mẫn gần như không dám nhìn thẳng vào bộ phận đang dựng đứng kia, dùng ngón tay cởi dây quần chậm một lúc, Lục Phi Hoàn dường như rất kiên nhẫn, không hề thúc giục y, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm.
Thành Mẫn cuối cùng cũng cởi được chiếc quần, khi chiếc quần được kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ to dài nhảy ra ngoài, to bằng cánh tay trẻ con, qυყ đầυ to như quả trứng, mình nó gân guốc trông hơi gớm ghiếc.
Lục Triển Đình nhìn thấy cũng sửng sốt, cậu biết nam nữ khi làʍ t̠ìиɦ đều dùng bộ phận này, nhưng cái thứ to lớn của phụ thân kia có chút đáng sợ. Cậu thấy khuôn mặt trắng nõn non nớt của cữu cữu mình chỉ cách dươиɠ ѵậŧ vài phân kia, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một cảm giác hưng phấn, tim đập càng lúc càng nhanh.
Trong mắt Thành Mẫn vẫn còn kinh ngạc, y nhìn vào dươиɠ ѵậŧ hơi sợ hãi. Lục Phi Hoàn cười lạnh một tiếng, “Không phải yêu chết sao? Thế nào? Mới mấy ngày không gặp đã thấy sợ hãi?”
Thành Mẫn thu hồi ánh mắt, hoảng loạn lắc đầu. Y lấy hết dũng khí, cúi người run rẩy thè lưỡi ra, bắt đầu liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ thô cứng.
Lục Triển Đình trợn tròn mắt, không ngờ cữu cữu mình lại làm như vậy.
Một người bình thường thích sạch sẽ... lại vì phụ thân mà liếʍ chỗ bẩn như vậy!
Thành Mẫn khẽ nhắm mắt lại, sau khi liếʍ vài lần, y dần dần đâm sâu vào, liếʍ dươиɠ ѵậŧ thô to từ các góc độ khác nhau, chẳng mấy chốc toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đã ướt sũng. Lục Phi Hoàn nhìn chiếc lưỡi đỏ mọng mềm mại đang xoay tròn trên qυყ đầυ của mình, mặt lưỡi cọ xát với rãnh qυყ đầυ mẫn cảm, hắn sướиɠ rên, nhưng giọng điệu lại giễu cợt, “Vẫn liếʍ rất giỏi, có phải lúc ta không ở nhà ngươi lén lút tìm kẻ khác?”
Thành Mẫn mở mắt ra, nét ngây thơ trong mắt y rơi vào mắt nam nhân. Thành Mẫn thút thít có chút đau khổ, “Không có...”
“Ha, cũng đúng.” Lục Phi Hoàn cười xán lạn, “Ngay cả trước mặt tiểu tử kia ngươi cũng không để lộ cơ thể, sao dám vụиɠ ŧяộʍ với người khác? Ngoan, ngậm vào, không phải ngươi thích ăn nhất sao?”