Thành Mẫn cụp mắt xuống không trả lời, Lục Phi Hoàn cũng không buông tha cho y, hắn nhéo cằm để y ngẩng đầu nhìn mình, “Nói cho ta biết, ngươi thích ăn cái gì nhất?”
Trong mắt Thành Mẫn hiện lên ý cầu xin, nhưng Lục Phi Hoàn không chịu buông tha, còn thấp giọng cười nói, “Nơi này chỉ có hai người chúng ta ngươi không nói, chẳng lẽ muốn nói trước mặt tất cả mọi người trong phủ tướng quân?”
Nghe xong câu này, toàn thân Thành Mẫn run lên, há miệng, dùng thanh âm như muỗi kêu nói: “Ta thích... ăn... côn ŧᏂịŧ...”
Căn phòng quá yên tĩnh, cho dù thanh âm của y rất nhỏ, nhưng Lục Triển Đình đang nhìn trộm ngoài cửa sổ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, hai mắt cậu mở to kinh ngạc, dù thế nào đi nữa, cậu không bao giờ nghĩ rằng cữu cữu hiền lành lễ độ lại có thể nói lời thô tục như vậy, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại càng hưng phấn, cậu sục nhanh, sau đó xuất tinh lần đầu tiên trong đời.
Lục Phi Hoàn có vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi thích cái gì? Nói to lên? Ngươi thích của ai?”
Thành Mẫn xấu hổ, quầng mắt đỏ hoe, y nhắm mắt lại, lớn tiếng hơn một chút, “Ta thích ăn côn ŧᏂịŧ của tướng công... hu...”
Lục Phi Hoàn cực kỳ vui vẻ nở nụ cười, “Tướng công thưởng cho ngươi ăn, còn không mau tới ăn đi?”
Lục Triển Đình không thèm để ý đến cảm giác nhớp nháp trên tay, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng trong phòng, lúc này cữu cữu cậu kính trọng và yêu thương đang há miệng nuốt hết dươиɠ ѵậŧ của phụ thân. Qυყ đầυ khổng lồ lấp đầy miệng y, nhưng y không dừng lại, vẫn tiếp tục nuốt xuống.
Quá nhiều nước bọt không thể kiểm soát được chảy ra từ khóe miệng, Thành Mẫn nuốt một nửa dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ đã chạm đến cổ họng, y phun ra một ít rồi cố gắng nuốt xuống lần nữa.
Lục Phi Hoàn nhìn chăm chú vào cảnh mình được khẩu giao, dươиɠ ѵậŧ to dài được khuôn miệng mềm mại ngậm vào trong cổ họng, Thành Mẫn nuốt vào vài lần mới từ từ nuốt trọn cả dươиɠ ѵậŧ.
“Cái miệng dâʍ đãиɠ.” Lục Phi Hoàn sướиɠ đến phát điên, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, “Quả nhiên rất thích ăn, dài như vậy mà vẫn nuốt xuống được.”
Lục Triển Đình cũng sửng sốt, cậu không ngờ cữu cữu mình lại lợi hại như vậy, thật ra... không ngờ... Nhìn sắc mặt của cữu cữu bị biến dạng bởi dươиɠ ѵậŧ to dài, Lục Triển Đình lại hưng phấn, cữu cữu bắt đầu chuyển động, quỳ gối giữa hai chân nam nhân và bắt đầu lên xuống, động tác có vẻ khá điêu luyện. Y nhả dươиɠ ѵậŧ của phụ thân ra một lúc chỉ để lại qυყ đầυ trong miệng rồi nuốt trọn cả dươиɠ ѵậŧ vào, khuôn mặt y đều vùi vào đám lôиɠ ʍυ rậm rạp của phụ thân.
Nơi khẩu giao dần dần phát ra tiếng nước, đầu Thành Mẫn có chút choáng váng, khoang mũi bị mùi tanh nồng của người đàn ông bao vây, y nhắm mắt lại, không dám nghĩ ngợi gì nữa, thử hết mình để phục vụ dươиɠ ѵậŧ trong miệng.
Lục Phi Hoàn được y tích cực hầu hạ hồi lâu, tựa hồ có chút chịu không nổi, liền đỡ đầu y bắt y dừng lại. Đôi mắt bối rối của Thành Mẫn chạm vào hắn, dươиɠ ѵậŧ của Lục Phi Hoàn lại sưng lên, hắn thì thầm: “Ta bắt đầu di chuyển, ngươi chịu đựng đi.”
Thành Mẫn uốn éo đầu lưỡi như thể đồng ý với lời nói của hắn, Lục Phi Hoàn liền giữ đầu y, thẳng eo rồi bắt đầu đẩy mạnh vào miệng y.
Trong ánh sáng lờ mờ, phụ thân và cữu cữu làm chuyện phóng túng, phụ thân giữ đầu cữu cữu, cử động hông đem cái thú bẩn thỉu chọc vào khuôn miệng xinh đẹp của cữu cữu, khiến y không khép miệng lại được, nước miếng chảy ra.
Lục Triển Đình nghiến răng, nhìn cảnh tượng trong phòng, ước gì mình có thể xông vào cứu cữu cữu, sao phụ thân có thể... sỉ nhục cữu cữu như vậy?
Nhưng cậu còn nhỏ, còn phải dựa vào phụ thân mà sống, cho dù trong mắt hừng hực lửa giận, cậu cũng không dám hành động. Cậu chỉ có thể nhìn khuôn miệng non nớt của cữu cữu bị một dươиɠ ѵậŧ thô dài xuyên qua, cho đến khi phát ra tiếng nước cùng âm thanh đau đớn muốn ói.
Mặc cho Thành Mẫn lộ vẻ đau đớn, Lục Phi Hoàn cũng không mềm lòng mà tiếp tục di chuyển hông, nhìn khuôn mặt trắng nõn non nớt liên tục vùi vào đám lôиɠ ʍυ rậm rạp, nhìn đôi môi quấn lấy gốc dươиɠ ѵậŧ, cả người đều mê mẩn. Phấn khích trong người càng trở nên mạnh mẽ, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Cuối cùng, hắn ấn chặt chiếc đầu trước mặt vào háng mình. Dưới sự co bóp liên tục của cổ họng, xuất ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.
Thành Mẫn đã trải qua rất nhiều lần khẩu giao như vậy, dù lúc đầu y sẽ bị nghẹn nhưng sau nhiều lần y đã có thể tránh được vấn đề này rất tốt, tuy có hơi khó chịu nhưng y không hề bị sặc. Tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều được nuốt trọn, không một giọt nào chảy ra ngoài.
Khi dươиɠ ѵậŧ được rút ra, cổ họng vẫn co thắt, như thể nó không nỡ buông ra. Động tác của Lục Phi Hoàn rất chậm, khi qυყ đầυ trong miệng Thành Mẫn, môi và lưỡi Thành Mẫn lại đuổi theo, chủ động mυ'ŧ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên đó, liếʍ sạch sẽ mới buông ra.
Lục Phi Hoàn nhếch khóe miệng, nhìn gò má ửng hồng cùng khóe mắt rưng rưng nước mắt của y, thấp giọng cười nói: “Ngoan như vậy? Ngươi vì tiểu tử kia cái gì cũng làm nhỉ?”
Thành Mẫn cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nó đã lớn như vậy rồi, võ sư hiện tại không còn thích hợp nữa.”
Lục Triển Đình đang nhìn lén mở to mắt kinh ngạc, sao đột nhiên lại nhắc tới mình? Cữu cữu làm việc này có liên quan gì đến cậu sao?
Cậu đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước đã phàn nàn với cữu cữu rằng võ sư hiện tại chỉ dạy vài công phu mèo cào, căn bản chẳng biết gì, rõ ràng cậu vất vả như vậy mà thành quả lại chẳng bằng hai ca ca cả ngày chơi không của cậu, cậu rất không phục.
Cậu nhớ lúc đó ăn cơm chỉ tùy tiện nhắc tới, cữu cữu nghe xong liền nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cũng chẳng nói gì cả. Sao đột nhiên lúc này lại nói ra?
Lẽ nào... lẽ nào cữu cữu là vì mình nên mới để phụ thân làm nhục như vậy?
Lục Triển Đình vẫn chưa kịp hiểu thì thấy cữu cữu trong phòng đứng dậy, cởi hết quần áo trên người. Lục Triển Đình ở cùng cữu cữu 5 năm, chỉ lúc mẹ cậu vừa mất, cữu cữu có ngủ cùng cậu vài tối, sau này liền chia phòng ngủ riêng, đàn ông lúc tắm rất ít khi kiêng kỵ, đặc biệt là khi trời nóng, giống như cậu chỉ đứng trong sân mà dội nước, chỉ có cữu cữu là đóng cửa, trốn trong phòng tắm, nên Lục Triển Đình chưa từng nhìn qua cơ thể của cữu cữu, cùng lắm thỉnh thoảng chỉ thấy cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của y.
Lúc này, y cởi sạch quần áo, mát tóc đen nhánh xõa ra sau đầu, dài đến eo, khiến làn da của y trông càng trắng ngần. Lục Triển Đình bất giác nuốt nước bọt, tầm mắt cậu quét một lượt từ ngực đến háng của y. Chỗ đó của cữu cứu trắng nõn, không nhiều lông giống của phụ thân, chỉ có tính khí đã dựng đứng, hồng hào, kích thước không quá to, thậm chí còn nhỏ hơn dươиɠ ѵậŧ chưa phát triển của Lục Triển Đình.