Khi chúng tôi quen nhau là lúc tôi vừa vào đại học. Anh ấy là đàn anh thường xuyên hướng dẫn những học sinh mới. Tên của anh ấy là An Thanh.
Như cái tên, anh ấy là một người vô cùng là nhẹ nhàng, có đôi lúc quá là hiền. Nhưng anh ấy lại là người đuổi theo tôi.
Không hiểu vì sao anh ấy, một sinh viên đại học năm 3 khoa kiến trúc lại đi chọn một vãn bối khoa tâm lý học để theo đuổi.
Lúc đầu tôi không để tâm, cứ nghỉ là cách anh ấy chọc tôi nhưng khi tôi nhận ra tình cảm anh ấy dành cho tôi là thật lòng thì cũng là một hai tháng sau.
Cuộc tỏ tình của chúng tôi cũng khác thường và hoàn toàn không cố ý. Đêm đấy tôi bị con bạn kéo đi bar. Vì là mới lớn nên hai đưa khi vào bar, thì không bắt ngỡ ngàng.
Nơi bạn tôi chọn là nơi sinh viên trường tôi thường đi nên cũng thoại mái hơn.
Lúc gặp nhau, đó là một hoàn cảnh không hề biết trước. Sau này tôi mới biết, anh ấy bị bạn bắt uống nên đầu ốc bị rượu ảnh hưởng.
Sau khi vào trong, tôi và đứa bạn ngồi vào một bàn nhỏ ở một gốc tương đối yên tĩnh của bar. Trước khi tôi nhận ra, đứa bạn đã bị một nam sinh viên nào đó đem giữa vũ trường nhảy để lại con bạn giữa một nơi không quen biết.
Trùng hợp thay, An Thanh cũng đang cùng đám bạn uống vài ly tại đó. Lúc tôi đứng lên đi tìm phòng vệ sinh thì lại tình cờ gặp anh ấy. Hai người bị một đám người xỉn đẩy nên đυ.ng chúng vào nhau.
"Ách!" Tôi bất ngờ hét lên khi bị đυ.ng chúng một thứ gì đó rồi lăn ra sàn nhảy. Đồng thời, người tôi đυ.ng chúng cũng ngã vào vài cái ghế đằng sau anh.
"Anh không sau chứ?" Tôi hỏi khi thấy anh ấy xoa đầu mình, tưởng là đầu bị va chạm với ghế.
"Tôi không sao..."
Tôi từ từ đứng lên rồi đưa tay ra để kéo anh ấy dậy, mắt dò xét những dấu hiệu kỳ lạ."Anh đứng lên được không?"
"Ừm..."Anh ấy gật đầu. Sau khi phủi quần áo khỏi bụi bậm từ sàn, anh ấy mới ngước mặt lên nhìn tôi. Bất ngờ là, khi nhìn tôi, đôi má anh ấy bắt đầu ửng hồng. Thấy cử chỉ này, tôi hiểu được sự ngại ngùng của anh. "Cám ơn em."
Tôi cười nhẹ để an ủi anh rồi gật đầu chào, định đi về bàn nhưng lại bị một bàn tay kéo lại. "Quân Di, có thể cho tôi số liên lạc không."
Khi nghe vậy, tôi lại quay người nhìn anh ấy, lần này đôi mắt dò chừng, lướt qua xem xét cử chỉ gì bất thường. "...Sao anh biết tên của tôi?"
Thấy ánh mắt nhìn của tôi, An Thanh không biết làm gì nên hơi bồn chồn nói, "Anh thường xuyên giúp các bạn tân sinh viên nên giảng viên sẽ cho anh một chút thông tin trước kỳ học."
Ánh mắt tôi chợt bén lại khiến anh ấy luống cuống theo, không tin nhưng vì mà anh ấy nói."Ồ."
"A-anh nói thật mà!"
"Thì tôi đâu có nghiên ngờ anh đâu."
Hình như câu trả lời của tôi không an ủi anh ấy, mà còn làm anh ấy thêm bối rối. Khi thấy vậy, tôi thấy bộ dạng này có chút ưa nhìn. Rút ra điện thoại, tôi bật lên Weibo của mình, "Mong anh chiếu cố sau này."
Thấy số điện thoại của tôi, An Thanh hớn hở quét mã. "Tôi nhận được rồi."
Ánh mắt của An Thanh trở nên vô cùng rực rở, miệng cong thành một nụ cười tươi. "Hì hì, cảm ơn em!"
"Không có gì, vậy hẹn gặp lại a."
***
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện qua tin nhắn. Lúc đầu tôi nghỉ là do anh ấy tốt bụng, muốn giao lưu làm quen với nhiều tân sinh viên vì thế để anh ấy chủ động bắt đầu trò chuyện. Từ từ, những thứ chúng tôi nói với nhau không còn là những việc trưởng bối nên nói với vãn bối của mình.
Anh ấy thường nhắn cho tôi những việc mà mình mới làm rồi tôi từ từ cũng làm vậy. Những thứ có thể là những việc bình thường cũng được nói theo một cách vô cùng là thú vị.
Vì tôi và anh ấy không học cùng ngành nên tỉ lệ chúng tôi gặp nhau rất thấp, chỉ có thể đυ.ng mặt nhau ở giờ ăn và giờ nghỉ nên gửi tin nhắn là cách chúng tôi trò chuyện nhiều nhất.
Khi đủ gần gủi, tôi và anh ấy sắp xếp thời gian đi chơi cùng nhau. Lúc đầu là đi uống cà phê, rồi ăn tối đến đi dạo vòng thành phố.
Khi việc thi cử tới, chúng tôi cũng bị cuốn theo việc ôn thi nên không nói chuyện với nhau. Dù có hơi xót vì không có thời gian trò chuyện nhưng tôi cũng không dám nhắn, sợ làm phiền anh.
Ai ngờ, An Thanh lại hiểu lằm, tưởng tôi bất chợt giận chuyện gì nên không nói chuyện. Anh ấy bèn sợ rồi cũng không nhắn tin cho tôi, muốn đợi để tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy.
Cuộc đợi ấy kéo dài vài tháng. Chúng tôi lúc đó hoàn toàn không gặp nhau, có thể mỗi khi có tôi, An Thanh lại tự nguyện chạy trốn. Không biết lí do vì sao không thấy mặt anh, tôi không làm gì chỉ chăm chỉ học tập.
Đến khi một ngày tôi bắt gặp được anh mắt lưu luyến của anh ấy khi ở trong thư viện, thì tôi mới lấy hết can đảm để tiến lại gần anh ấy. An Thanh thấy tôi lập tức đứng lên, đυ.ng chạy nhugnw lại bị tôi chặn lại. Tôi nhanh chóng kéo anh ấy ra khỏi thư viện vào một lớp học vắng người.
"Tại sao anh chốn tôi."
An Thanh lúc này nhìn rất ấy náy nhưng tôi cũng chả quan tâm vì quá mệt mỏi với cách cư xử của anh. "Anh không thích tôi?"
Khi nghe tôi nói vậy, anh hoảng loạn lắc đầu, "Không phải, không phải..."
"Vậy tại sao?"
Hai má anh lúc này đã trở nên hồng hào, "Vì...vì." Tôi nhìn xuống, để ý hai đôi tay mảnh khảnh của anh ấy đã đan xen lại với nhau. Tôi lướt qua nhìn mặt anh, rồi từ từ đi lại. Theo phản xạ, An Thanh cũng theo nhịp di của tôi lùi lại đến khi bị đẩy vào cửa.
Nhận thấy không thể đi đâu nữa, anh ấy luống cuống nhìn xuống sàn. "Em đang làm gì đó?!"
Chiều cao một-mét-bảy của tôi tuy là không bằng chiều cao mét-tám của anh ấy nhưng đủ để xoa đầu anh ấy. "Đừng hồi hợp."
An Thanh thấy hành động này của tôi tuy là đỏ mặt nhưng cũng nhẹ nhõm hơn mấy phần. "Nếu anh nói việc này, em không được giận anh."
"Ừm."
"Không được lơ anh. Kể cả khi em từ chối."
"Ừm."
"Phải hứa với anh."
Tôi gật đầu, cảm thấy những thứ mình học được trong lớp đang không giúp bản thân hiểu được anh ấy đang nói gì.
"Tôi hứa."
An Thanh giơ tay mình lên, "Phải chéo tay."
Thấy hành động dễ thương này, tôi cười cười, gật đầu đồng ý rồi chéo chặt tay với anh ấy.
Làm xong, thì An Thanh mới từ từ dựa cằm trên gáy tôi, thì thầm nhỏ nhẹ vào tai tôi.
Tôi bất chợt không biết làm gì nên đứng đờ ra đó nhưng khi thấy anh ấy động đậy tôi liên vòng tay mình qua eo anh ấy, giữ anh ấy vào lòng. Tôi nhấc đầu mình lên đặt trên đầu An Thanh, xiết anh ấy lại vào lòng mình.
"Tôi cũng yêu anh."