"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Tiểu thư Hạ An Ly của phủ Tướng Quân đạt được công lớn, đánh lùi giặc xâm tại biên cương. Này ngày lành, hoàng đế phong y thành Dạ Ánh Tương Quân, mong sau này sẽ cống hiến cho bá tánh."
Với câu nói này, ta và hắn không còn là hai đứa trẻ tinh nghịch nữa mà đều đã có trách nhiệm của bản thân. Ta thừa kế địa vị cha ta, hắn là thái tử Đại Trương.
Sau khi được phong lên thành tướng quân, ta và hắn có duyên gặp tại Ngự Hoa Viên. Nhưng tiếc rằng, khi ta và hắn gặp mặt, hai người cũng đã trở thành người lạ mặt.
"Bái kiến thái tử."
Đừng trước mặt ta không còn là một nam hài tử kiêu ngạo nữa mà là một nam nhân tuấn tú, thanh nhã.
"...Đứng lên đi."
"Cảm tạ thái tử."
Lúc ấy ta và hắn như người xa lạ, không biết nói gì với nhau. Ta và hắn không thể nói chuyện như hai đứa trẻ như xưa.
Và rồi, cuộc gặp mặt đầu tiên của ta và hắn sau bảy năm cũng kết thúc. Và một lần nữa, khoảng cách giữa ta và hắn là một con sông vô tận.
***
Ngay sau khi về kinh thành, chỉ có một câu có thể mô tả ta lúc này. Đầu bù tóc rối. Vừa về kinh thành, có vô số thứ cần phải hoàn thành, đặc biệt sau khi được hoàng đế phong chức vị.
Phụ thân ta cũng như ngày nào, vẫn lạnh nhạt với hài tử duy nhất của mình nhưng ít nhất, y lại không cưới thêm ai khác. Điều này khiến ta ấm lòng vì mẫu thân ta vẫn là phu nhân duy nhất của phủ tướng quân.
Hàng ngày phải cũng y lên triều rồi một khi về phủ liền cũng A Hồi hoàn thành những công việc khác. Vì đã được Hoàng đế công nhận nên phụ thân cũng đã bắt đầu giao việc của phụ lại cho ta.
Nên lúc này, việc thì có vô số nhưng thời gian thì lại không, ta cũng không có sức để nghĩ về hắn.
***
Ta và Sở Tinh Nghị có cơ hội gặp nhau cũng là một thời gian sau đó. Ngày ấy là một ngày lạ thường, là một ngày ta có thời gian đi dạo phố.
Tình cờ thay, khi đi qua một con hẻm nhỏ, ta lại gặp hắn. Hay là, lúc ta gặp hắn thì hắn cũng bị một số người bao quanh. Điều này khiến ta nhớ về những năm trước khi ta cũng tình cờ cứu được hắn.
Khác là bây giờ, trước khi ta phải lộ diện thì hắn đã chiếm thể chủ động, bắt đầu tấn công những tên côn đồ kia. Nhưng vì chỉ được dạy cách chiến đấu của một người đánh trực viện và lòng tự trọng, hắn đã không ngờ thủ đoạn của những tên ấy.
Khi tập trung đánh những tên kia thì hắn không quá để ý để một tên côn đồ tấn công phía sau. Khi nhận ra thủ đoạn của tên kia, ta bất chợt thảy một cây trâm cài để đở lấy cây kiếm ấy. Cũng vì vậy mà đám người ấy cũng nhận ra sự hiện diện của ta.
"Các vị huynh đài không nên làm vậy kẻo mang hoạ về nhà."
Câu nói này cũng đủ để cho bọn chúng chạy loạn ra khỏi hẻm.
Sở Tình Nghị không nói gì chỉ nhìn ta.
"Ngươi không sao?"
Khi không nghe hắn trả lời thì ta bước tới gần để tự mình xem xét người hắn. Đến khi ta bước lại gần hắn thì hắn đột nhiên nhảy dựng lên. "Ngươi làm gì vậy! Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Khi nghe hắn thốt cấu ấy, ta cũng theo nó mà cười rồi lùi về phía sau. "Vậy là ngươi không sao rồi. Tốt thật."
"...Ng-ngươi dám nói chuyện với bổn thái tử như vậy?"
Lúc nãy vì quá bất ngờ bởi sự hiện diện của ta mà hắn không để ý cách xưng hô nhưng khi nhận ra thì lại la lên.
"Thái tử muốn lộ ra là mình đang ở ngoài sao?"
"Bổn--ta... không."
"Vậy thì mạng phép cho tiểu nữ thất lễ."
Không vệ sĩ cũng không có một nô tỳ hay thái giam đi chung, Sở Tình Nghị cũng đã chọn một cách âm thầm ra hoàng cung. Chốn đi.
Không để ý đến hắn, ta quay mặt đi định tiếp tục tản bộ vòng kinh thành.
"Ngươi đi đâu?!"
"Ửm... không biết."
"Ngươi dám để lại bổn th--ta ở lại sao?"
Ta ngừng bước chân mình, quay lại và cười. "Công tử à, chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, tại sao ta phải chờ ngươi."
"Ngươi!"
Khi thấy hắn nói không ra lời thì ta bật ra cười, "Được rồi, xin công tử thứ lỗi. Tiểu nữ lâu ngày không ở kinh thành, xin công tử cũng tiểu nữ thăm quan nơi này."
Nghe vậy, Sở Tình Nghị mới lấy lại một chút tôn nghiêm, dẫn ta đi vòng kinh thành.
Bảy năm trôi qua, kinh thành quả thật đã thay đổi nhiều. Đến một lúc, ta nhận ra hắn đang mò theo đường củ đi đến bên bờ sống mà chúng ta đã thả thuyền năm ấy. Khi nhận ra, ta chỉ cười không ngờ hắn lại nhớ thời gian đó.
"Ngươi thường tới đây?"
Hắn không nói gì, chỉ nhìn những con bè trôi theo dòng sông. Ta cũng theo hắn ngắm nhìn phong cảnh này.
"Thật lâu rồi mới cảm thấy yên bình như vậy."
Nghe câu nói bất chợt của ta, hắn quay sang nhìn biểu cảm của ta. "Biên cương bảy năm nay như thế nào?"
Ta chỉ cười, "Công tử không lẽ nào không biết tình hình biên cương những năm nay."
"...Đương nhiên...Vậy ngươi sống ở biên cương như thế nào?"
"...Ta?...Biên cương quanh năm thời tiết thất thường, rất khó để đoán trước. Khi mới tới vì chưa thích nghi nên nằm liệt giường nữa tháng. Sau đó thì phải cũng các binh sĩ tập luyện, đánh lùi giặc xăm. Không ngờ rằng, trong chốc lắt, bảy năm đã trôi qua."
Nghe ta nói vậy, hắn cũng không nói gì trong một thời gian rất lâu. Khi nói, lại dùng một giọng vô cùng nhẹ nhàng. "Ngươi có hối hận không?"
Ta lặc đầu, "Không. Nếu hoàng đế không bắt ta tới biên cương thì ta cũng sẽ tình nguyện đi."
"Vì sao?"
Câu hỏi của hắn khiến ta nghỉ rất lâu. Có rất nhiều lý do để khiến ta tình nguyện đi biên cương mà không phản lại lệnh. Một vì đây là lệnh từ hoàng đế, nếu ta kháng chỉ thì cả phủ tướng quân sẽ bị luyên luỵ. Hai, vì để lập công để khiến phụ thân ta từ hào và nối nghiệp y. Nhưng hai điều này không phải là nguyên nhân chính.
"Ta chọn đi vì không muốn những quan lính triều đình tạo áp lực cho ngươi."
Đột nhiên, tất cả mội thứ đều trở nên im lặng đến đáng sợ. Ta nhìn qua hắn thấy biểu cảm giận dữ của hắn.
"Tại sao ngươi giận?"
Không ngờ rằng, trong cơn tức giận, hắn đã tát mắt ta. Cả người bây giờ run rẫy vì giận dữ của bản thân. "Ngươi dám dùng nguyên nhân đó để bỏ ta ở lại kinh thành!"
Vì quá bất ngờ bởi cú tát nên ta bất chợt cạn lời, chỉ nhìn biểu cảm đầy sự giận dữ của hắn.
Lúc này, ta không biết nói gì và cũng không biết nên giải thích cho hắn không. Nếu ở lại kinh thành, hắn sẽ bị áp lực bởi những người trong triều nên để đánh lạc hướng bọn họ thì ta đã chọn cách đi biên cương.
"Tình Nghị, ngươi hiểu tại sao ta phải làm như vậy. Vì lúc đó, quan hệ của ta và ngươi đã làm cho nhưng quan trong triều đình đứng ngòi không yên. Chỉ có khi ta biên mất thì họ mới tạm thời an lòng."
Nghe thấy lời giải thích của ta, hắn cũng dần bớt run rẫy. "Ngươi không nói trước với ta..."
Dùng cơ hội này, ta xích lại gần hắn. "Ta cũng không nghỉ rằng sẽ sớm như vậy nên đã không kịp nói cho ngươi."
Hắn tức giận hất mặt mình qua một bên, "Ngươi không thích ta. Không trả lời thư của ta lại còn không viết thư cho ta."
Điều này khiên ta khựng lại. "Ngươi có gửi thư cho ta?"
Nghe vậy, Sở Tình Nghị lập tức quay mặt lại nhìn ta, biểu cảm bất ngờ giống như ta. "Ngươi không nhận được?"
Ta gật đầu. Vì để không cho ta và hắn liên lạc, nên đã có ai đó ngăn chặn đường tin giữa hắn và ta. Nếu hai chúng ta không liên lạc thì quan hệ sẽ lạnh dần rồi sẽ đoạn tuyệt nhau.
"Không. Vậy ngươi không nhận được bồ câu của ta?"
Hắn lắc đầu. Vậy lý do mỗi khi bồ cầu quay về trại tinh thần luôn luôn bất ổn vì bị ai đó đυ.ng tay.
Ánh mắt của Hạ An Ly hẹp lại.
Có người bỏ thuốc vào bồ câu của bổn tướng quân? Người đó ăn gan trời rồi. Chuyện này phải điều tra sau. Trước mắt phải dỗ vị thái tử này.
"Ta không nhận được thứ của ngươi nên không biết người đã gửi nhiều như vậy. Đừng giận nữa, không tốt cho cơ thể."
"...Cũng không nhiều lắm."
"Vậy ngươi hết giận?"
Khi thấy ta chăm chú nhìn hắn, Sở Tình Nghị mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Và hình như khi những sự hiểu lầm này đã được giải bỏ, hắn cũng thản nhiên nói chuyện với ta.
"Ngươi, ngày mai, tới cung Thái tử."
Khi ấy ta chỉ bật cười, rồi ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."