Trương Tâm Du dập tàn thuốc trong tay, nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm rồi hừ lạnh một tiếng. Cho dù nguyên nhân là như thế nào đi chăng nữa, cho dù là Lôi Trạch Dật hay là Lục Huy Phong, cô ta nhất định phải có được một trong hai. Cho dù có ra sao thì cô ta cũng không thể đánh mất mọi thứ của hiện tại, cô ta không muốn quay trở về sống cuộc sống không có gì như trước đây, cô ta không muốn!
Lục Huy Phong giúp Hạ Tinh Thiên tắm rửa xong thì lấy khăn tắm quấn người cô lại. Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm rồi bắt đầu đi dập ngọn lửa đang bùng cháy trong mình. Bỗng nhiên, cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt bị đẩy ra từ bên ngoài, Hạ Tinh Thiên đang đứng ở cửa trong chiếc khăn tắm ngơ ngác nghiêng đầu sang nhìn anh.
Ngọn lửa mà Lục Huy Phong không dễ dàng gì mới có thể dập tắt được ngay lập tức một lần nữa dâng trào lên, động tác trên tay cũng dừng lại. Ánh mắt si mê, mái tóc xõa lòa xòa như ẩn như hiện một cách quyến rũ, đôi chân mảnh mai thon dài, tất cả những điều này đều làm cho máu trong người của Lục Huy Phong nóng lên dữ dội.
Lục Huy Phong nhìn Hạ Tinh Thiên bằng ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa, anh hận không thể đè cô xuống đất ngay lập tức, thế nhưng anh không thể, Hạ Tinh Thiên của bây giờ giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ, lúc nào cũng cần anh bảo vệ.
Lục Huy Phong trấn định lại tinh thần, thấp giọng nói với Hạ Tinh Thiên: "Đi ra ngoài."
Hạ Tinh Thiên chớp chớp hai mắt mấy cái, cô vẫn ngây ngốc nhìn anh. Lục Huy Phong không chịu nổi nữa, anh bước ra khỏi bồn tắm, đi tới chỗ Hạ Tinh Thiên muốn đẩy cô ra, nào ngờ rằng Hạ Tinh Thiên cử động nhẹ một cái, chiếc cái khăn tắm đang quấn chặt lấy cơ thể xinh đẹp diễm lệ của cô rơi tuột xuống đất.
Lục Huy Phong chỉ cảm thấy bộ phận bên dưới cơ thể căng cứng không thoải mái, du͙© vọиɠ trong người anh không thể kiềm chế mà dâng lên cao, anh đẩy người Hạ Tinh Thiên ra ngoài, ngay lúc đang muốn đóng cửa lại thì Hạ Tinh Thiên lại chui vào khe cửa một lần nữa, cô lấy cánh tay mình ôm chặt lấy eo anh, nhẹ nhàng nói: "Ngủ, ngủ."
Năng lượng trong người của Lục Huy Phong dâng trào, lúc này mà còn có thể kìm lại được thì đúng không phải đàn ông.
Anh xoay chân đẩy Hạ Tinh Thiên vào tường, hôn xuống mãnh liệt.
Hạ Tinh Thiên ngây người ra tiếp lấy đôi môi của Lục Huy Phong, cánh tay vẫn ôm chặt eo đối phương, không chịu buông lỏng ra một chút nào.
Lưỡi Lục Huy Phong mạnh mẽ liếʍ láp trêu đùa nụ hoa đinh hương trước mặt, không ngừng hút lấy dịch thạch ngọt ngào trong miệng cô, tay anh không ngừng trượt lên trượt xuống trên vòng eo thon thả, cảm giác mượt mà và mịn màng giống như loại gốm sứ đệ nhất khiến người ta không thể dừng lại được.
Đã từ lâu anh không được thưởng thức cảm giác ngọt ngào tuyệt vời như vậy rồi, trong đầu Lục Huy Phong bỗng hiện lên một luồng suy nghĩ, từ khi Hạ Tinh Thiên ngã bệnh thì anh cũng không chạm vào cô thêm lần nào nữa, mỗi ngày lại còn phải lau người cho cô rồi ôm cô ngủ, đối với một người đàn ông mà nói đây quả thật là một kiểu tra tấn địa ngục.
Bàn tay của Lục Huy Phong từ eo sau của cô trượt dần về phía trước, nhào nặn tận hưởng từng tấc da tấc thịt với bàn tay ấm áp, nụ hôn trên miệng của anh càng trở nên cuồng bạo hơn.
Lưỡi anh nhẹ nhàng trượt ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt trong veo lấp lánh đang nhìn mình, nhưng cô lại không biết rằng chính ánh mắt như vậy càng làm tăng sát thương đến đối phương lên hàng vạn lần. Hô hấp của Lục Huy Phong nhanh chóng tăng nhanh, l*иg ngực anh phập phồng càng lúc càng mạnh hơn.
Sức lực của bàn tay đang nắm chặt lấy khuôn ngực đẫy đà của cô dần dần mạnh lên, Lục Huy Phong lại nhắm mắt cắn lên đôi môi ướt mềm một cách nhẹ nhàng và thận trọng vì sợ làm cô bị đau.
Hạ Tinh Thiên ngây người ra nhận lấy, nhưng phản ứng cơ thể của cô nhanh hơn phản ứng của đại não rất nhiều.
Khi bàn tay Lục Huy Phong mơn trớn trên đóa hoa mai mơn mởn căng mọng, cô ra sức ngẩng đầu lên, trong miệng khẽ rên nhẹ một tiếng.
Lục Huy Phong chưa bao giờ thấy một Hạ Tinh Thiên thành thực như vậy nên lại càng ra sức âu yếm vuốt ve cô hơn. Anh đưa hai tay ra phía trước của Hạ Tinh Thiên và mân mê nhào nặn. Nụ hôn trên miệng anh lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì cuồng nhiệt, rất nhanh cơ thể của Hạ Tinh Thiên đã bắt đầu có phản ứng.
Cô vặn eo ma sát với bụng của Lục Huy Phong, tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng cô nhanh chóng bị Lục Huy Phong từ từ nuốt trọn xuống.
Anh dùng ngón tay ấn lên đóa hoa mai đã cương cứng, đôi môi đang hôn môi Hạ Tinh Thiên dần dần tiến về phía vành tai của cô, anh biết rõ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.
Lục Huy Phong ngậm trọn cái vành tai nhỏ của cô vào miệng, đưa đầu lưỡi vào lỗ tai cô mà liếʍ láp trêu chọc.
"Ưʍ..." Bàn tay đang nắm chặt của Hạ Tinh Thiên nhẹ nhàng đặt lên lưng Lục Huy Phong, ánh mắt vẫn chờ mong nhìn về đôi lông mày đang kề sát trong tầm tay.
Sau khi Lục Huy Phong liếʍ vành tai nhạy cảm của cô thì lại tiếp tục di chuyển lần xuống, rất nhanh, trên làn da trắng nõn đã được bao phủ bởi những mảng màu lớn nhỏ khác nhau.
Lục Huy Phong hài lòng nhìn kiệt tác của mình, bàn tay anh đang vuốt ve trên phần bụng của Hạ Tinh Thiên đột ngột trượt xuống thân dưới của cô, nhanh chóng tiến vào nơi tuyệt mật khiến anh gần như phát điên lên.
Hạ Tinh Thiên rên nhẹ một tiếng, ánh mắt ngây dại chuyển động, hai cánh tay cô nhẹ nhàng vắt lên cổ của Lục Huy Phong, cô đẩy bụng mình về phía trước hơn, ngón tay của Lục Huy Phong đang chậm rãi chuyển động trong chỗ nhạy cảm đó.
Khuôn mặt của Hạ Tinh Thiên bắt đầu ửng hồng lên, hai chân vô thức kẹp chặt lại một cách mất tự nhiên.
Lục Huy Phong rút ngón tay ra rồi tiến đến gần Hạ Tinh Thiên, anh cọ cọ ma sát thật nhẹ nhàng.
"Ưʍ... Ưʍ... Ưʍ..." Hạ Tinh Thiên ngẩng đầu lên khẽ rêи ɾỉ, cơ thể cô dần dần hiện lên sắc hồng.
Lục Huy Phong đột ngột dùng lực mạnh hơn một chút, một luồng nhiệt chạy dọc theo cặp đùi trắng nõn của cô.
Đồng thời cơ thể của Hạ Tinh Thiên cũng trở nên run rẩy, giây tiếp theo cô yếu ớt ngã vào vòng tay rắn chắc của người đàn ông trước mặt.
Lục Huy Phong ôm cô lên đặt ở thành bồn tắm, anh thấp người để hai chân cô quặp trên eo anh, sau đó lại kéo mông cô lại bế người cô lên.
Hạ Tinh Thiên vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, tựa đầu vào vai anh, bên dưới đang bị thứ gì đó đè lên, thân thể khó chịu vặn vẹo chà xát vào thứ đó.
Lục Huy Phong thở gấp nặng nề, nhắm ngay vị trí, cánh tay đang ôm lấy mông của Hạ Tinh Thiên ngay lập tức ấn xuống.
Cơ thể của Hạ Tinh Thiên run lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ xâm nhập đột ngột, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều trong miệng cô dần khuếch đại lên bên tai Lục Huy Phong.
Thứ âm thanh ngân nga này vô cùng quyến rũ, khiến anh như lạc vào chốn thần tiên, thật sự quá tuyệt vời.
Lục Huy Phong giữ chặt mông cô trượt lên trượt xuống, cảm giác được quấn chặt quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh nhịn không được thở hắt ra một tiếng.
Du͙© vọиɠ càng ngày càng lớn, cơ thể của anh càng nhấp nhô di chuyển nhanh hơn, thân thể trắng nõn trong tay bị anh cứ thế đẩy lên rồi hạ xuống, thứ tròn trịa mềm mại áp chặt vào cơ thể anh, Lục Huy Phong gầm nhẹ lên một tiếng, quay người đặt cô trong bồn tắm.
Nước trong bồn tắm cũng nhấp nhô xung quanh theo sự chuyển động của họ khi hai người bước vào.
Lục Huy Phong rút thứ đó ra, đè chặt người Hạ Tinh Thiên vào trong bồn tắm, nâng eo cô lên, đưa sự mềm mại xinh đẹp vào trong miệng anh.
Lục Huy Phong mυ'ŧ nhẹ một cái, không ngừng liếʍ láp, xoa xoa qua lại vùng bụng dưới nhẵn nhụi của cô.
"Ưʍ... a... a ..." Hô hấp của Hạ Tinh Thiên càng lúc càng trở nên gấp gáp, cô thở dốc, khẽ há mồm rêи ɾỉ nhẹ nhàng, dòng máu trong cơ thể Lục Huy Phong giống như đã nhận được một lời mời, lại một lần nữa di chuyển bộ phận đang sưng tấy của mình.
Lục Huy Phong dùng miệng nuốt lấy sự mềm mại xinh đẹp của cô, thân dưới đang không ngừng di chuyển, ra sức để giải tỏa du͙© vọиɠ đang chịu đựng đến cực hạn.
Hạ Tinh Thiên nhẹ nhắm mắt lại, thần trí của cô có thể khép kín lại được nhưng cơ thể cô vẫn chân thật hoàn toàn không biết lừa dối, cô cũng tuân theo du͙© vọиɠ bản năng.
"Ưʍ... a..." Hạ Tinh Thiên sắp không chịu đựng được nữa, cô không ngừng áp sát mình vào cơ thể Lục Huy Phong.
Lục Huy Phong giương đôi mắt đầy du͙© vọиɠ lên, ưỡn eo hôn lên đôi mắt đang nhắm lại nhẹ nhàng của cô, Hạ Tinh Thiên như thế này so với trước kia thành thực hơn rất nhiều.
Môi anh rời khỏi mắt cô, che đi đôi môi sưng đỏ vì bị tàn phá của cô, lưỡi anh từ từ luồn vào xâm nhập khoang miệng ngọt thơm, nhẹ nhàng quét qua từng kẽ răng của cô.
Anh vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh mai và nâng người cô lên cao hơn một chút, sau đó anh nâng eo mình lên rồi từ từ tiến vào.
Hạ Tinh Thiên hít nhẹ một hơi trong miệng của anh, người đàn ông lập tức hôn sâu hơn, tốc độ phía dưới quả thực cực kỳ chậm.
Anh muốn Hạ Tinh Thiên đáp lại mình, chỉ khi đó anh mới có thể chắc chắn rằng người phụ nữ này hoàn toàn thuộc về anh.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn không hiểu của Hạ Tinh Thiên, trong lòng Lục Huy Phong lại dâng lên một nỗi sợ hãi, sợ rằng vị trí của mình đã cách cô quá xa, sợ rằng trong mắt cô không có anh.
Giờ khắc này, Lục Huy Phong muốn cô hận anh như trước đây, bởi vì ít nhất trong suy nghĩ của cô vẫn còn có anh, thay vì như hiện tại, dù cách nhau gần như vậy nhưng lại không thể tiến vào trái tim cô.
Hạ Tinh Thiên ôm chặt lấy eo của Lục Huy Phong, cô không chịu được yêu cầu ngày càng mãnh liệt của anh.
"A... a... a..." Lục Huy Phong buông ra đôi môi xinh đẹp của cô ra, giải thoát cho thứ âm thanh trong trẻo ấy, anh vừa chuyển động thân dưới vừa cúi đầu nhìn thật kỹ vào khuôn mặt đang đỏ bừng trước mặt mình.
Theo tiếng hô hấp càng lúc càng gấp gáp của cô, vòng eo đang đong đưa của Lục Huy Phong cũng dần tăng tốc, động tác nhanh chóng càng lúc càng sâu, cơ thể của Hạ Tinh Thiên đột nhiên co rút lại, lỗ chân lông trên cả cơ thể của Lục Huy Phong cũng dường như co rút lại.
Biết được nơi nhạy cảm nhất trên người của cô, Lục Huy Phong càng di chuyển mạnh hơn: "A... a..." Hạ Tinh Thiên không ngừng rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ tê dại trong cơ thể càng ngày càng mạnh, cùng với một luồng khí nóng mạnh bạo đang toát ra khắp cơ thể khiến cho cô không chịu được mà không ngừng co giật, cả hai cùng nhau đạt đến đỉnh điểm của du͙© vọиɠ.
Lục Huy Phong đau lòng nhấc người con gái đã ngủ say trước mặt đặt vào trong bồn tắm đã có sẵn dòng nước trong vắt, anh nhẹ nhàng rửa sạch cho cô.
Hạ Tinh Thiên vẫn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ như trước đây, vẻ mặt thoải mái ôn hòa dường như còn có một nụ cười nhẹ, Lục Huy Phong nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô sau đó ôm cô ra ngoài.
Cô đang ngủ say, trong sáng và thuần khiết như một thiên thần.
Trong quán cà phê trang nhã và lộng lẫy, Trương Tâm Du đeo kính râm, ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, tay cầm thìa đang khuấy cốc cà phê.
Lôi Trạch Dật đỗ xe ở tầng dưới, ngước mắt lên nhìn người phụ nữ bên cửa sổ một cái rồi lại chán ghét cụp mắt xuống bước vào.
Trương Tâm Du vẫy tay với người đứng trước cửa, một vài người phụ nữ xung quanh xuýt xoa nhìn vào người đàn ông đang đứng ở cửa với bộ đồ vest phẳng phiu cùng khuôn mặt anh tuấn lay động lòng người.
Trương Tâm Du cong khóe môi đắc ý và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Những đôi mắt đang rơi trên người Lôi Trạch Dật theo chuyển động của anh ta đến bàn của Trương Tâm Du, bọn họ nhìn cặp đôi nam thanh nữ tú trước mặt với ánh mắt đầy ghen tị.