Giọng của Tần Phương dừng lại một chút trước khi nói tiếp, "Trước tiên, hãy học cách lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố. Từ ngày xưa, linh căn phế vật từng xảy ra kỳ tích. Ngươi là Thổ nguyên tố, nếu có thể đề cao năng lực phòng ngự, nó sẽ là một trợ lực rất tốt."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm." Yến Tích Nhu cụp mắt nói.
Tần Phương đặc biệt ưu ái Khanh Bắc, bởi vậy lần đầu gặp mặt đã tặng hắn một quyển võ kỹ tu luyện Lôi hệ, tên là 《Huyễn Lôi Chưởng》. Khanh Vũ được hưởng ké hào quang đệ đệ nhà mình, Tần Phương cũng mang theo vẻ mặt ôn hoà với nàng, truyền thụ cho nàng một bộ khẩu quyết tu luyện Hỏa hệ, có thể tăng lên thực lực tự thân.
Những hành động này không thể nghi ngờ lại khiến Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ càng thêm ghen ghét hai người.
Trong thời gian sau đó, vài người trong số họ bắt đầu ngày huấn luyện đầu tiên. Tần Phương chỉ yên lặng quan sát tình huống bọn họ.
Đầu tiên là về Yến Tích Vũ. Mặc dù nàng ta tư chất bình thường, nhưng sẵn sàng chăm chỉ nỗ lực. Khi được Tần Phương chỉ điểm, lúc bắt đầu nàng ta không biết gì nhiều về Thủy nguyên tố, cuối cùng có thể ngưng kết được một dòng suối ở trong tay, thu phóng tự nhiên, ngay cả bản thân nàng ta cũng kinh ngạc không thôi.
Sau lần đầu tiên lĩnh ngộ được sức mạnh nguyên tố, nàng ta có thể ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ ở trong không trung, sau đó ngay lập tức biến mất.
Không ngờ hiện tại có thể hình thành dòng nước lớn như thế, hơn nữa còn nằm trong sự khống chế. Sự mất mát và bất mãn của Yến Tích Vũ lúc trước đều biến mất, biến thành một sự kinh ngạc vui sướиɠ, cảm kích không thôi nói, "Tiền bối, có phải ta đã tiến bộ hay không?!"
Tần Phương vui mừng gật đầu, "Không tệ, xem như ngươi không quá ngu dốt, tiếp tục luyện tập đi!"
"Vâng!"
Trái lại, Yến Tích Nhu với thiên phú "Phế vật" bên kia, có lẽ thật sự xứng đáng với tên tuổi "Phế vật".
Tần Phương đã chiếu cố nàng ta nhiều hơn, nói cho nàng ta biết làm thế nào đi tìm thức hải bên trong sức mạnh nguyên tố, sưu tầm từng chút một, cuối cùng nắm giữ chúng, chuyển hóa thành lực lượng của mình.
"Nhắm mắt lại, tâm vô tạp niệm, lục căn thanh tịnh, hiện tại ngươi không nghe thấy bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy cái gì, trước mắt chỉ có một khoảng biển mênh mông, sao trời vô biên vô tận."
"Xung quanh có rất nhiều đốm sáng tản ra, chậm rãi đi tới gần chúng, thử giao lưu với chúng. Đó chính là sức mạnh Thổ nguyên tố trong cơ thể ngươi, muốn tất cả chúng đều trở về trong cơ thể ngươi, mới có thể hoàn toàn thức tỉnh Thổ nguyên tố......"
Yến Tích Nhu làm theo những gì Tần Phương nói, nhưng sau khi nhắm mắt lại, trước mắt ngoại trừ một mảnh đen tối, không có gì cả. Nàng ta nhíu mày, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, cảm thụ sức mạnh nguyên tố xung quanh.
"Hiện tại, ngươi nhìn thấy chúng hay không?" Giọng hướng dẫn từng bước của Tần Phương vang lên.
"Không có, không có gì cả." Yến Tích Nhu nhắm chặt mắt, ảo não nói.
Tần Phương nhíu mày, "Cần phải tâm vô tạp niệm để thăm dò, nếu nội tâm không tĩnh, không thể tiếp xúc được với sức mạnh nguyên tố mỏng manh kia."
Yến Tích Nhu càng nhíu chặt lông mày, nhưng nàng ta càng ép buộc mình an tĩnh lại, càng không nghĩ được gì, nội tâm càng ngày càng thêm phẫn nộ, sau đó đột nhiên mở bừng mắt, "Tâm vô tạp niệm, làm thế nào ta có thể tâm vô tạp niệm? Hiện tại trong đầu óc ta đều là hai đứa con hoang Yến Khanh Vũ và Yến Khanh Bắc kia, bọn họ dựa vào đâu mà xuất thân đê tiện như vậy, thiên phú lại tốt hơn ta! Ta không phục! Bọn họ mới nên là phế vật, ta mới là thiên tài!!"
Có lẽ đã nghẹn lâu lắm, lúc này Yến Tích Nhu không quan tâm tới bất cứ điều gì, chỉ muốn hung hăng phát tiết ra ngoài.
Tần Phương kinh ngạc trước dáng vẻ này của nàng ta một chút, sau đó khuôn mặt vốn nghiêm khắc tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, quăng ra một câu "Gỗ mục không thể điêu khắc" trước khi phất tay áo bỏ đi.
Năm đó ông vốn có thân phận trưởng lão Phiêu Miểu Tông, được người tôn trọng, bởi vì có chút giao tình với Yến Túc, cũng từng chỉ giáo cho đệ nhất thiên tài thiếu nữ Yến Ngưng Lạc, lúc này mới đồng ý tới đây chỉ điểm cho mấy hài tử này một chút. Nhưng không ngờ, với nhân vật anh hùng chính khí như Yến Túc, còn có một nữ nhi lòng dạ hẹp hòi như Yến Tích Nhu.
Thiên phú của bản thân không bằng người, không nỗ lực tiến tới thì thôi, không ngờ còn oán trời trách đất, ghen ghét đệ đệ và muội muội của mình. Nhân phẩm như vậy cho dù vào được Phiêu Miểu Tông, sau này không chừng cũng sẽ lầm đường lạc lối.
Tần Phương mang theo tâm trạng u ám đi tới sân Khanh Vũ tu luyện.
Ông vừa đi tới, lập tức kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Vốn dĩ muốn quan sát năng lực lĩnh hội của bọn họ, Tần Phương đã tách bốn người ra, không ngờ bên này lại nhìn thấy hai tỷ đệ Khanh Vũ và Khanh Bắc đang ở bên nhau. Ông thậm chí không quan tâm tới phiền phức, chỉ là không thể tin tưởng nhìn một màn trước mắt.
Chân của Khanh Bắc mấy năm trước đã hoàn toàn khỏi hẳn, Khanh Vũ tất nhiên sẽ không để hắn chểnh mảng trong quá trình tu luyện.
Kiếp trước trong Tàng Thư Các của Khanh gia có hàng ngàn hàng vạn bí tịch võ công, đối với người đã gặp qua là không quên được như nàng, chỉ ngắn ngủn mấy ngày đã có thể đọc thuộc làu, vì thế nàng đã viết tay ra mấy quyển, để Khanh Bắc tu luyện thêm. 《Hoán Lôi Chưởng》 này kém xa những cuốn võ kỹ mà tỷ tỷ đã viết cho hắn, bởi vậy hắn không để tâm tới nó lắm.
"Như thế nào? Mặc dù đó là võ kỹ cấp thấp, nhưng học thêm một môn võ kỹ đối với đệ không có hại gì, thời điểm tất yếu có thể giấu tai mắt người. Nếu bị bọn đồ đệ tham lam đạo chích phát hiện trên người đệ mang theo võ kỹ đỉnh cấp, cẩn thận kẻo rước họa sát thân." Khanh Vũ nhìn bộ dáng ngạo kiều của thiếu niên, không thể không cười trêu chọc nói.
Khanh Bắc nhướng mày, "Không phải đệ khoe khoang, loại võ kỹ này ta căn bản không cần phải học......"
Nói xong dường như còn sợ nàng không tin, trực tiếp giơ tay lên đánh một chưởng trên không, thoạt nhìn mềm mại vô lực, nhưng sau khi một chưởng này đánh ra, có lẽ vì cộng hưởng giữa công pháp Lôi hệ, bầu trời đang quang đãng, đột nhiên nghe được một tiếng sấm nổ vang, khiến lũ chim trên cây giật mình bay đi.
Đúng lúc Tần Phương nhìn thấy được cảnh tượng này, sững sờ khϊếp sợ tại chỗ.
Người khác có lẽ không biết, nhưng đây là võ kỹ Tần Phương tự mình đưa ra, sao ông có thể không biết rõ được. Khi tu luyện Hoán Lôi Chưởng đến tầng tối cao, có thể khiến cho không trung biến sắc, sấm sét ầm ầm, có thể dẫn sức mạnh lôi điện thành vũ khí công kích, lực sát thương cực lớn.
Hoán Lôi Chưởng này, chính là sức mạnh có thể triệu hoán sấm sét bất cứ lúc nào, và thiếu niên kia vừa tùy ý đánh ra một chưởng, căn bản không hề dùng sức, không ngờ có thể dẫn ra tiếng sấm.
Hoán Lôi Chưởng đến trong tay hắn còn chưa đầy thời gian một nén nhang! Hắn căn bản không có khả năng có thể học thành trong thời gian ngắn như vậy. Vậy chỉ có một khả năng, hắn là kỳ tài có thiên phú dị bẩm lĩnh ngộ cực cao!
Nhưng đó chưa phải là tất cả, còn có sự tình khiến ông khϊếp sợ hơn.
Khanh Vũ thấy thiếu niên chém ra một chưởng, nhướng mày có chút kinh ngạc, "Hoán Lôi Chưởng này...... dường như còn có chỗ cần nâng cấp."
Nàng cầm cuốn sách trong tay thiếu niên, liếc mắt lật xem một cái, lúc này mới phát hiện có chỗ không thích hợp, "Đây là bản thiếu."
Ít nhất còn thiếu một phần ba, nếu không nó sẽ là một quyển võ kỹ thượng phẩm cấp trung.
"Thì ra là bản thiếu, chẳng trách đệ cảm thấy có chỗ nào đó dường như không hợp lý, uy lực hình như cũng yếu hơn rất nhiều." Khanh Bắc giống như suy tư gì đó, nhỏ giọng nói, "Chẳng lẽ Tần lão tiền bối còn giấu diếm riêng?"
"Tiểu tử thúi." Khanh Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, "Đệ không nhìn ra được tiền bối người ta yêu thích đệ, mới đưa loại võ kỹ hiếm có này cho đệ? Ông ấy có chính là bản thiếu, hơn nữa ông ấy cũng không phải võ giả Lôi nguyên tố, giấu riêng thì có lợi gì đối với ông ấy?."
Khanh Bắc bị răn dạy, bĩu môi, "Đệ chỉ thuận miệng nói ra thôi!"
Khanh Vũ sờ sờ cằm, nhìn kỹ dấu văn tự phía trên, "Cần phải kết hợp sức mạnh của Lôi và Viêm (sét và lửa), mới có thể phát huy uy lực đến đỉnh...... Chẳng lẽ là như vậy......"
Thiếu nữ thoạt nhìn tinh tế mỹ diễm, hơi thở cả người nháy mắt ngưng tụ, đầu ngón tay vuốt ve lông mày, khi mở mắt ra, ánh sáng đỏ vàng trong mắt giây lát lướt qua, bàn tay trắng nõn quay cuồng, trong lòng bàn tay đột nhiên ngưng kết ra một quả cầu ánh sáng màu vàng đỏ, càng khiến bàn tay trắng nõn thêm trong suốt mịn màng hơn.
"Sức mạnh của Lôi và Viêm...... thường là phải rót Hoả nguyên tố vào trong."
Khanh Vũ chậm rãi mở miệng nói, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Khanh Bắc và Tần Phương há hốc mồm trợn mắt ở nơi xa, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến tiếng "xoẹt xoẹt xoẹt", rõ ràng là sức mạnh lôi điện màu xanh tím.
Thân thể nàng thẳng tắp, tay giơ lên cao, lực lượng từ hai loại nguyên tố dung hợp, trong nháy mắt khiến bầu trời trong xanh tối sầm lại. Bầu trời đen kịt đột nhiên nổi lên tiếng sấm, theo sau là một tia chớp đánh xuống. Khanh Vũ nhìn thấy thì vội vàng thu thế, tia chớp kia chỉ cách nàng mấy mét đột nhiên biến mất, sắc trời cũng dần dần trở lại bình thường.
Bọn họ ở bên này hô mưa gọi gió, nhưng lại khiến đám người bên ngoài kinh hãi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Trời đang quang đãng đột nhiên sấm sét?!"
"Gặp quỷ sao? Vừa rồi ta còn cho rằng sắp bị sét đánh chết, không ngờ vẫn còn sống!"
"Chẳng lẽ có cường giả tuyệt thế phương nào tới đây quyết đấu?!"
"Đúng là quá nguy hiểm, ta phải tìm chỗ nào an toàn để trốn, tránh bị lọt vào tai bay vạ gió."
Trong khi ở luyện võ trường, Khanh Bắc nhìn sắc trời đã khôi phục lại bình thường, đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nói một cách máy móc, "Tia sét vừa rồi...... uy áp quá mạnh, đệ cũng cho rằng thiếu chút nữa khó thoát một kiếp."
Cảm giác kia quá chân thật!
Khanh Vũ chớp chớp mắt, có chút vô tội, "Ta chỉ biểu diễn cho đệ xem một chút mà thôi, Hoán Lôi Chưởng này, thật sự có khuyết điểm, còn có rất nhiều không gian cần tấn chức."
"Nhưng, vừa rồi tỷ gây ra động tĩnh lớn như vậy, đoán chừng Tần lão tiền bối cũng biết." Khanh Bắc bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì như thế nào? Chỉ cần nói với ông ấy, vừa rồi đệ đang luyện tập Hoán Lôi Chưởng không phải là được hay sao? Dù sao thiên phú của đệ tốt như vậy, lão nhân gia chỉ xem như năng lực lĩnh ngộ của đệ quá cao, sẽ không nghi ngờ gì." Khanh Vũ thản nhiên nói.
"Nhưng dường như Tần lão tiền bối đã nhìn thấy tất cả." Khanh Bắc nhún vai, có lòng tốt chỉ chỉ về phía sau lưng nàng.
Khanh Vũ không chú ý tới Tần Phương tới đây từ lúc nào, có lẽ vừa rồi nàng quá mức chuyên chú, năng lực cảm giác trở nên kém hơn.
Vì thế khi nàng vừa xoay đầu, liền nhìn thấy trên gương mặt nghiêm túc của Tần Phương, lúc này đang nhìn chằm chằm nàng như một con quái vật, dường như đang tự hỏi, trong người nàng có mấy loại năng lượng nguyên tố, nhưng làm thế nào có thể tránh được sự kiểm tra trên thiên phú thạch của mình. Phải biết rằng, khối thiên phú thạch ở trong tay ông, độ chính xác còn cao hơn cả khối thiên phú thạch của Phiêu Miểu Tông.
Trừ phi...... thực lực chân chính của nàng đã vượt rất xa phạm vi mà thiên phú thạch có thể kiểm tra!
~~~Hết chương 76~~~