Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 77: Thiên tài chân chính đều là điệu thấp

Trước đó ông từng nghi ngờ, hai người kia dung nhan tương tự, vừa nhìn đã biết long phượng thai cùng một mẹ đẻ ra, sao có khả năng đệ đệ thiên phú nghịch thiện như thế, tỷ tỷ lại bình thường như vậy.

Nhưng không ngờ rằng, nữ oa này đang giấu dốt, cố ý làm bộ mình không đáng được để ý như thế. Nhưng thực lực thiên phú của nàng, có lẽ còn muốn cao thâm hơn thiếu niên kia nhiều!

Chẳng lẽ bầu trời đại lục Tuyền Ky muốn thay đổi rồi sao? Hài tử nhỏ tuổi như vậy đã mạnh đến nỗi khiến người không thể chạm đến.

Tần Phương đứng tại chỗ, tiêu hóa hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật này, sau đó đi về phía nàng, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu nữ có chút xấu hổ, chần chừ hỏi, "Ngươi là võ giả mấy hệ nguyên tố?"

Khanh Bắc vô tội chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời, "Ta cũng không biết đâu tiền bối, chẳng phải thiên phú thạch không kiểm tra ra được hay sao?"

"......" Tần Phương thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.

Ngươi nói thiên phú thạch không kiểm tra ra được? Rõ ràng tiểu biếи ŧɦái nhà ngươi cố tình che giấu thực lực!

"Ta vừa nhìn thấy ngươi có thể đồng thời vận dụng ba hệ nguyên tốt Kim, Hỏa, Lôi, hơn nữa nhìn màu sắc linh lực đều đã tu luyện đến cao phẩm." Tần Phương quét ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng, "Ngươi cần phải bẩm báo đúng sự thật với ta, ta mới có thể dựa trên thực lực của ngươi, giúp đỡ ngươi tấn chức."

Trong lòng Khanh Vũ thực sự bất đắc dĩ, nàng muốn nói cảm ơn lão tiền bối, nhưng nàng thật sự không cần trợ giúp. Hơn nữa nàng tu luyện 《Táng Linh Quyết》 không giống với võ kỹ trên đại lục này. Nếu thật sự dựa theo phương pháp tu luyện của Tần Phương, nói không chừng còn sẽ tự đẩy lùi thực lực của mình.

Khanh Bắc bên cạnh nhìn tỷ tỷ biểu tình bất đắc dĩ, dừng lại một chút rồi nói, "Tiền bối, không nói gạt ngài. Sở dĩ Khanh Vũ che giấu thực lực, chỉ vì sợ người có tâm sẽ để ý. Nàng hoàn toàn không gặp vấn đề tiến vào Phiêu Miểu Tông. Ngoại trừ điều này ra, nàng còn là một luyện dược sư."

Tần Phương nghe vậy thì trừng lớn mắt, "Luyện dược sư?"

Chỉ với ba chữ này, đừng nói tiến vào Phiêu Miểu Tông, những đạo sư đó nếu như biết được tuyệt đối sẽ điên cuồng đoạt nàng. Đây chính là thiên tài song hệ hiếm có!

"Tốt tốt tốt, quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn!" Tần Phương hiếm khi lộ ra tươi cười, "Xem ra nhi nữ Vĩnh An Vương quả nhiên đều không giống bình thường. Trong tương lai gần, ngươi nhất định sẽ siêu việt hơn tỷ tỷ thiếu nữ đệ nhất thiên tài Yến Ngưng Lạc của ngươi!"

Khanh Bắc khinh thường bĩu môi, ai hiếm lạ cái tên này, nếu như thật sự so sánh với nhau, không biết Khanh Vũ sẽ ném Yến Ngưng Lạc xa mấy con phố? Chỉ có nữ nhân kia mới để ý tới hư danh này nọ.

"Xem ra hai người các ngươi tuyệt đối có thể tiến vào Phiêu Miểu Tông, vậy thì ta sẽ không chỉ giáo các ngươi nhiều nữa." Tần Phương gật đầu, "Nhưng sau khi tiến vào Phiêu Miểu Tông, trong tông môn sẽ an bài đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ. Chờ một khoảng thời gian sau đó, ta sẽ an bài mấy người các ngươi ra ngoài huấn luyện năng lực thực chiến. Tuy nhiên, hai vị tiểu thư kia, tu vi thật sự quá kém, cần phải đợi một khoảng thời gian."

Nói xong, Tần Phương lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ vì sao đều là người một nhà, sự chênh lệch lại lớn như thế. Dù sao khai quật được hai hạt giống tốt, tâm tình của Tần Phương cũng tốt lên rất nhiều. Ông thích nhất chính là hài tử trẻ tuổi, vừa nhiệt huyết vừa nỗ lực tiến tới như thế.

Bên này ông không cần nhọc lòng thêm nữa, vì vậy chỉ dặn dò hai người nên tiếp tục chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng. Sau đó đi xem tình huống của hai tỷ muội Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ.

Lúc này, bởi vì tiếng sấm sét vang lên hai lần giữa bầu trời quang đãng, ở bên ngoài đang nhấc lên một trận rung chuyển không nhỏ.

***Edit: Emily Ton***

Phiêu Miểu Tông được xem là tông môn đứng đầu, nổi tiếng nhất chính là sự thần bí của nó, trừ phi có người trong tông môn dẫn đường, nếu không, không ai có thể tìm được lối vào.

Thế nhân đều nói Phiêu Miểu Tông là nơi tiên nhân sống, xa ở trên chín tầng trời, cao không thể với. Bên trong là những cung điện lộng lẫy, nhà cao gạch trắng, đẹp không sao tả xiết. Người ta có thể nhìn thấy những nam nữ trẻ tuổi, một thân áo trắng như tiên, ăn tiên hoa uống tiên lộ, cưỡi gió phi hành, sống cuộc sống mà người phàm khao khát.

Đương nhiên, hầu hết những cách nói đó đều có chút khoa trương, chẳng qua bởi vì nó quá mức thần bí, vì vậy nên bị hư cấu giống như ảo mộng, không giống khung cảnh bình thường.

Nhưng có một số nơi đúng là sự thật, vị trí địa lý của Phiêu Miểu Tông thật sự cao, cao hơn so với mặt đất. Trên đỉnh một ngọn núi cực cao, mây và sương mù lượn lờ bao phủ. Bức tường bên ngoài ngọn núi là một dòng thác chảy xiết, giống như thác nước ngân hà Cửu Thiên, xuôi dòng chảy xuống, kéo dài không thôi.

Và lối vào Phiêu Miểu Tông, nằm ngay trên ngọn núi đó, phía sau thác nước.

Giờ phút này chính là lúc đệ tử tông môn đấu võ và tập thể dục buổi sáng. Hai tiếng nổ lớn không những khiến người bên ngoài hoảng loạn một trận, ngay cả môn phái xa lánh thiên hạ như Phiêu Miểu Tông cũng bị ảnh hưởng.

Một chúng trưởng lão và nhóm đạo sư sôi nổi được triệu tập nghị sự, để lại các đệ tử nghị luận sôi nổi, liên tục phỏng đoán.

Trong nghị sự đường Phiêu Miểu Tông, mỗi một bên sườn đang có sáu người ngồi, tổng cộng là mười hai người. Bọn họ đều là những người có địa vị cao ở Phiêu Miểu Tông, có quyền lên tiếng và chấp hành quyền trưởng lão, có còn những vị giữ chức vụ đạo sư cao cấp.

Người ngồi ở trên chủ vị, thoạt nhìn là nam tử trẻ tuổi khoảng 30 tuổi, tuấn mỹ nho nhã, trông rất hiền hoà.

Có lẽ không có người nào dám tin tưởng, tông chủ Phiêu Miểu Tông lại là một nam nhân trẻ tuổi như thế.

Nhưng chỉ có những người trong cuộc như bọn họ mới biết được, cái gọi là lịch lãm nho nhã chỉ là vẻ bề ngoài của nam nhân này. Nếu không, hắn làm sao có thể trấn trụ được đám sài lang hổ báo xảo quyệt, lòng dạ thâm hậu phía dưới.

Nam tử trẻ tuổi dùng một bàn tay chống cằm, dựa vào trên tay vịn, nhẹ giọng nói, "Có lẽ các vị đều nghe được tiếng sấm vừa rồi. Các vị cho rằng đó là vì nguyên nhân gì?"

Một lão giả mặc áo dài màu nâu trầm ngâm mở miệng nói, "Theo ý ta, đó là một võ giả sử dụng Lôi hệ gây ra, có lẽ đang thăng cấp."

"Thăng cấp? Mạc trưởng lão, chẳng lẽ ngươi già cả nên bị mờ mắt? Vừa rồi trong tia sét kia rõ ràng còn kèm theo hai loại nguyên tố Kim hệ và Hỏa hệ, nhất định là có mấy cao thủ đang luận bàn mới đúng." Một vị nam nhân trẻ tuổi khác phản bác nói.

Mấy người phía dưới tranh luận không thôi, chỉ có một người ngoại lệ. Hắn thoạt nhìn nhiều hơn vài tuổi so với nam nhân trẻ tuổi phía trên. Hắn cau mày, dường như đang suy tư về vấn đề nan giải nào đó.

Khoé môi của nam tử trẻ tuổi cong lên thành một nụ cười hứng thú, nhướng mày, "Nghiêm trưởng lão, ngươi biết đó là cái gì?"

Nam nhân bị gọi nghe thấy thì ngẩn ra, sau đó nhăn mày càng chặt, "Ta có một số suy đoán, nhưng lại cảm thấy hơi thái quá......"

"Cứ nói đừng ngại. Ngươi là võ giả Lôi hệ duy nhất ở đây, ngươi có quyền lên tiếng nhất mới đúng." Nam tử trẻ tuổi nói.

Những người khác đều dừng tranh luận, nhìn về phía Nghiêm trưởng lão.

Nghiêm trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, "Người này thực lực cao thâm khó đoán, không giống là người đại lục Tuyền Ky......"

Nghe hắn nói như vậy, trong nghị sự đường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mặc dù Nghiêm trưởng lão không phải người nhiều tuổi nhất trong những người này, nhưng lời hắn nói gần như không có người nào không tin.

Bởi vì hắn không chỉ là một vị cường giả Lôi hệ cấp cao, còn là bói toán sư hiếm thấy, từng trợ giúp tông môn tránh thoát rất nhiều lần tai hoạ, địa vị cực cao trong số mười hai vị trưởng lão Phiêu Miểu Tông.

"Nghiêm trưởng lão nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đây là cao thủ của đại lục thượng giới?" Nụ cười trên khuôn mặt nam nhân trẻ tuổi đột nhiên biến mất, mở miệng hỏi.

"Ta chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng nếu đó không phải người từ đại lục thượng giới, theo như ta nhìn thấy lúc đó, với sức mạnh dung hợp của ba loại nguyên tố cường đại kia, nếu không phải đối phương kịp thời thu tay, sấm sét kia giáng xuống, chắc chắn sẽ đưa tới thiên tai." Nghiêm trưởng lão chậm rãi mở miệng nói, giọng điệu rất nghiêm túc, "Mặc dù ta đã tu luyện Lôi nguyên tố đến trạng thái đỉnh, muốn làm được như thế cũng có chút khó khăn, trong khi người nọ...... rõ ràng chỉ dùng ba thành công lực mà thôi."

"Nghiêm trưởng lão có khả năng phán đoán ra người này đang ở đâu không?"

"Đáng tiếc, đối phương thu tay quá nhanh, ta không kịp bói toán." Nghiêm trưởng lão có chút tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt u ám, "Nhưng ta có thể chắc chắn, phương hướng người này nằm ở Thanh Lan Quốc, gần với Phiêu Miểu Tông nhất."

"Thanh Lan Quốc?" Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ nho nhã nheo mắt, "Nha đầu Ngưng Lạc kia không phải cũng là người Thanh Lan Quốc hay sao? Xem ra Thanh Lan Quốc thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long!"

"Tông chủ, hay là ta đi điều tra việc này một chút." Nghiêm trưởng lão mở miệng nói.

Nam tử trẻ tuổi câu môi cười cười, con ngươi trong trẻo ý vị thâm trường nhìn về phía nơi xa, "Không cần, ta có dự cảm, người này...... trong tương lai gần, chắc chắn sẽ gặp ta."

***

Khác hẳn với cuộc sống quanh năm lo lắng ở Vân Trung Thiên, mỗi sáng sớm đều thức dậy với tiếng tiểu thương la hét rao hàng tấp nập bên đường.

Sự phục hồi ở đại lục cấp thấp này trong những năm qua, ngược lại khiến Lâu Quân Nghiêu - một gia hỏa ương ngạnh độc đoán, bắt đầu thích cuộc sống an nhàn này, cho dù cuộc sống này đối với hắn mà nói, chỉ là sự tê liệt nhất thời mà thôi.

Thân ảnh thon dài đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại, hơi thở quanh thân có chút ngưng tụ. Đột nhiên có một thân ảnh đi vào trong đôi mắt có chút xa xăm.

Nàng ăn mặc một thân váy dài màu trắng đơn giản, mười người đi qua trên đường thì có sáu người đều mặc đồ trắng, nhưng chỉ người kia lại khiến bộ đồ trắng trở nên bắt mắt như thế.

Mái tóc dài ngang eo được buộc bởi chiếc kẹp tóc hững hờ, vô cùng lười biếng, một đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ mê hoặc, dường như bất cứ lúc nào cặp mắt kia đều tản ra hơi thở mê người. Dưới sống mũi cao thẳng là một đôi môi màu hồng nhạt, nụ cười tươi giống như đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mỹ diễm giống như một con tiểu hồ ly câu dẫn người.

Ít nhất ở trong mắt Lâu Quân Nghiêu, thiếu nữ này nhìn như thế nào đều giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt.

Thiếu nữ rõ ràng thoạt nhìn có vẻ hơi non nớt, thuần khiết, nhưng dung nhan lại quyến rũ mị hoặc, cộng thêm với nét trưởng thành.

So với lần đầu tiên nàng giả nam trang đi ra ngoài, khi đổi về nữ trang, sức hấp dẫn dường như đã tăng lên một phần.

"Tiểu ca, cho ta hai chiếc Bách Vị thủy tinh bao."

Khanh Vũ dậy sớm, tập thể dục buổi sáng rồi ra ngoài đi dạo, vừa lúc ngửi được mùi thơm bên này, nghĩ rằng Khanh Bắc tên kia có lẽ rất thích ăn, vì thế tiện tay mang về cho hắn nếm thử.

Gian hàng ăn sáng này rất có danh tiếng ở kinh đô, sáng sớm mỗi ngày đều phải xếp hàng rất dài, mặc dù diện tích không lớn, nhưng tay nghề rất tuyệt, dân chúng đều thích hương vị của nhà bọn họ.

Khi Khanh Vũ xếp hàng, phía trước còn có mười mấy người, nhưng không ngờ những người đó đều cực kỳ nhiệt tình nhường vị trí của họ cho nàng, khi nàng dịu dàng nói lời từ chối, không ngờ một đám đều đi ra phía sau nàng, cuối cùng nàng trở thành người đầu tiên xếp hàng.

Khanh Vũ, "......"

Người dân Thanh Lan Quốc, thật sự rất khiêm tốn lịch sự.

Tiểu ca đang vội vàng bán bánh bao, ban đầu còn thắc mắc khi nhìn thấy những người đó đều đi ra phía sau, nhưng cuối cùng lại nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe, hắn ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi.

Hôm nay sao hắn lại gặp may như thế? Không ngờ sáng tinh mơ đã gặp được một cô nương xinh đẹp thế này!

~~~Hết chương 77~~~