Nhìn nam nhân nổi giận mà không dám nói gì, đầy mặt nghẹn khuất, nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, "Có thời gian rảnh rỗi ở đây nghĩ cách làm thế nào đối phó Bách Lý Cơ Nhiên, không bằng ngẫm xem làm thế nào có thể nâng cao thực lực Tiêu Dao Cốc, sớm ngày vượt qua đám ngụy quân tử Phiêu Miểu Tông và Vô Cực Môn."
"Là thuộc hạ suy xét không chu đáo." Nam nhân thấp giọng nói, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Mặc dù lần này bị Bách Lý Cơ Nhiên dắt mũi, nhưng hai người Thiên Thương và Thiên Trần đều biểu hiện rất xuất sắc ở Bách Thánh Tiết, đặc biệt lần này Thiên Thương còn đoạt được danh hiệu Thánh Tử tôn quý, hoàng đế ban thưởng rất nhiều đồ quý báu, còn ban cho một điều kiện."
Nghe thấy lời này, sắc mặt nam nhân trung niên rốt cuộc tốt hơn một chút, "Thiên Thương đúng là hạt giống tốt hiếm có, tăng cường bồi dưỡng sau này tiền đồ sẽ là vô hạn, ngay cả đại lục đỉnh cấp Vân Trung Thiên trong truyền thuyết, chưa chắc không thể với tới."
"Cốc chủ mưu tính sâu xa."
*****
Bên kia, từ sau khi Yến Ngưng Lạc đưa ra ý kiến để mấy muội muội đều tới tham gia thí nghiệm nhập môn Phiêu Miểu Tông, Yến Túc bắt đầu coi trọng điều này, cố ý mời một vị trưởng giả có nhiều năm kinh nghiệm giáo tập, từng đảm nhận chức vị đạo sư ở Phiêu Miểu Tông. Vị trưởng giả này bởi vì một lần bị thương ngoài ý muốn, không muốn làm phiền tông môn, vì thế đã rút lui ra ngoài.
Yến Túc từng có giao tình với vị trưởng giả này, năm đó Yến Ngưng Lạc cũng từng được ông ta chỉ điểm.
Giờ phút này, trong luyện võ đường Vĩnh An Vương, hai tỷ muội Yến Tích Nhu Yến Tích Vũ, còn có Khanh Vũ Khanh Bắc đều ở đây. Yến Túc sáng sớm đã phái người thông báo các nàng đến đây chờ.
Mặc dù Khanh Bắc trước mắt vẫn ngồi xe lăn giấu tai mắt người, nhưng bởi vì mấy ngày trước Vân Tề nói với hắn, chân của đứa nhỏ này đang từ từ khôi phục, hy vọng có thể đứng lên rất lớn, Yến Túc liền động tâm tư, nói không chừng trong nửa năm nữa, có lẽ hắn có thể đứng lên cũng nên, vì vậy cũng bảo hắn qua đây.
Có lẽ sắp phải rời xa cuộc sống cẩm ngọc, Yến Tích Vũ còn tốt một chút, rốt cuộc tính tình luôn luôn trầm ổn, nhưng biến hoá của Yến Tích Nhu có thể nói là long trời lở đất. Nàng ta vốn dĩ là mỹ nhân tương đối đẫy đà, chỉ mấy ngày ngắn ngủn đã gầy một vòng, trở nên tinh tế thon thả hơn, cho dù trang sức quần áo xinh đẹp thế nào nàng ta đều không hứng thú.
Ngược lại, Yến Tích Vũ vẫn luôn mang theo vẻ mặt bình tĩnh, nghiễm nhiên hình thành một sự đối lập rất lớn đối với nàng ta.
Thời gian trôi qua một chén trà, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Một bước chân tương đối nặng nề, một bước chân khác thì lại rất nhẹ, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy hai người đi vào. Yến Túc mang theo một lão nhân không cao, dáng người gầy ốm đi đến.
Lão nhân ăn mặc một thân quần áo vải cực kỳ mộc mạc, tóc nhuộm một nửa màu trắng, mặc dù tuổi già, nhưng thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, ánh mắt không hề vẩn đυ.c, sắc bén vô cùng, giống như một người hiếm khi nói cười.
"Mấy người các con tới đây nhanh lên, ta giới thiệu với các con một chút." Yến Túc vẫy vẫy tay về phía bọn họ, "Vị này chính là Tần Phương, Tần lão tiền bối, là lão sư cha mời về cho các con. Trong nửa năm này, lão sư sẽ giúp các con đề cao thực lực và kỹ xảo, để các con có cơ hội thông qua thí nghiệm Phiêu Miểu Tông, tiến vào trong đó học tập."
Dứt lời, Yến Túc lại quay đầu nói với lão giả, "Tần lão tiền bối, đây là mấy thân nhi nữ kém cỏi của ta, tư chất kém hơn Ngưng nhi một chút, hy vọng ngài để ý nhiều hơn."
Tần Phương gật gật đầu, "Vương gia quá nghiêm trọng, nếu mấy công tử tiểu thư thật sự muốn học, lão phu chắc chắn sẽ dốc hết lòng."
Yến Túc dặn dò mấy người, cần phải tôn trọng tiền bối, không được dùng thủ đoạn gian dối, nếu không sẽ phải chịu không ít đau khổ.
Nói xong, Yến Túc cất bước rời đi trước.
Tần Phương lần lượt đảo qua mấy thiếu niên trẻ tuổi, sau đó lấy ra từ trong ống tay áo một cục đá màu trắng lớn bằng bàn tay, đặt ở giữa luyện võ trường. Nháy mắt cục đá rơi xuống mặt đất, đột nhiên nở ra biến thành chiều cao nửa người, "Hiện tại hãy thí nghiệm một chút, ta cần biết thiên phú và thực lực của các ngươi."
Cực đá màu trắng này gọi là thiên phú thạch, cơ bản những người dùng võ vi tôn trên đại lục này đều biết.
Nó dùng để thí nghiệm thiên phú và cấp bậc nguyên tố của một người, và viên đá của Tần Phương rõ ràng càng cao cấp hơn, có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, rất tiện mang theo bên người, khác với những thiên phú thạch trong tông môn với diện tích quá lớn không thể đi chuyển. Đây được xem như một loại pháp khí nâng cấp.
Sắc mặt Yến Tích Nhu trắng bệch, lúc đang định nói gì đó, đã thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tần Phương quét về phía nàng ta. Nàng ta lập tức rũ con ngươi xuống, cam chịu hít sâu một hơi, sau đó bước một bước đi qua, nhẹ nhàng đặt tay ở phía trên.
Trên thiên phú thạch xuất hiện một luồng ánh sáng yếu ớt, màu vàng nâu, ngoại trừ Yến Tích Vũ, vài người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Biểu tình nghiêm khắc của Tần Phương nhất thời xuất hiện vài cái khe, dường như hoàn toàn không dự đoán được tình huống thế này.
Ánh sáng này rõ ràng là Thổ nguyên tố có lực phòng ngự rất mạnh, nhưng ánh sáng của Thổ nguyên tố đều mang màu vàng rực rỡ lóa mắt. Nếu xuất hiện hiện tượng màu của nguyên tố mờ nhạt như thế, nó có nghĩa là nguyên tố "Phế Thổ".
Nguyên tố "Phế Thổ" là gì, chính là tương tự như Thổ nguyên tố, chỉ khác là nó có một chút phụ bản, kế thừa một chút lực lượng phòng ngự, nhưng nói trắng ra là, đó là thể chất linh căn phế vật vụng về.
Chẳng trách bộ dáng Yến Tích Nhu lại giống như sắp chết, thiên phú phế vật độc nhất vô nhị như vậy, khó trách nàng ta nói đi Phiêu Miểu Tông giống như đi chịu chết!
Yến Tích Nhu cúi xuống đầu đi xuống, lúc này nàng ta không còn chỗ dung thân, cũng không dám nhìn mấy người bọn họ cười nhạo khinh thường.
Yến Tích Vũ nhìn nàng ta, nhíu mày, sau đó là người thứ hai đi qua thí nghiệm. Trên thiên phú thạch chợt loé lên ánh sáng màu xanh nhạt rồi biến mất. Đó là Thuỷ nguyên tố, nhìn ánh sáng mạnh yếu có vẻ như nàng ta vừa mới lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố của mình, bước vào ngưỡng cửa tu hành.
Lông mày của Tần Phương nhíu chặt, quả thực có thể kẹp chết ruồi bọ. Hai thiếu nữ này so với Yến Ngưng Lạc năm đó, không phải kém bé tí tẹo, quả thực là đần độn đến cực điểm!
Ánh mắt ông ta lại chuyển hướng về phía hai thiếu niên thiếu nữ tướng mạo xuất chúng dung nhan tuyệt mỹ bên kia. Ánh mắt trở nên thâm sâu hơn khi nhận thấy hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đều không cao ngạo không nóng nảy, thần sắc thong dong. Không biết...... là bọn họ thật sự có thực lực, hay là đang cố tình giả vờ.
Khanh Vũ rất có hứng thú nhìn chằm chằm thiên phú thạch kia, sau đó vỗ vỗ bả vai thiếu niên, thấp giọng nói, "Đệ đi thử xem? Tỷ xem hiện giờ đệ đã bay xa bao nhiêu?"
Khanh Bắc gật đầu, hai tay đẩy xe lăn tới trước thiên phú thạch, sau đó bao phủ lên nó, nháy mắt liền có một luồng ánh sáng màu xanh tím chói mắt nổ tung ở mặt trên.
Cặp mắt khôn khéo của Tần Phương ngay lập tức sáng ngời, "Lôi!"
Nhưng trong một khoảnh khắc, lại xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng, rực rỡ loá mắt như ánh mặt trời, còn kèm theo một sợi màu đỏ tươi như máu.
"Sao lại có khả năng như thế!?" Tần Phương quả thực không thể tin được mắt mình, đây là nguyên tố Kim hay sao? Nhưng ở giữa lại có một sợi màu đỏ, rõ ràng là nguyên tố Hoả mới có.
Chẳng lẽ đây là nguyên tố Kim biến dị? Thậm chí nó còn có lực lượng càng cường đại hơn cả nguyên tố Kim!
Khanh Vũ kinh ngạc nhíu mày nhìn hai màu vàng đỏ kỳ lạ đó, sao nàng cảm thấy...... giống như đã thấy sức mạnh của loại nguyên tố này đâu đó!
"Chủ nhân, đây là Diễm nguyên tố, hài tử truyền thừa huyết mạch của gia tộc thời viễn cổ vừa sinh ra, đều sẽ di truyền loại thiên phú này. Diễm nguyên tố trong cơ thể chủ nhân, còn cường đại hơn nhiều so với tiểu tử này." Trong cơ thể truyền đến giọng nói nho nhỏ của Táng Mai.
"Diễm nguyên tố?" Khanh Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, không thể không có chút tò mò, "Vậy loại nguyên tố này có chỗ nào đặc biệt?"
"Có được năng lực tự động chữa khỏi, cho dù bị thương nặng bao nhiêu, đều có thể tự mình chữa trị. Năng lực công kích của Diễm nguyên tố thậm chí còn muốn hung hãn cuồng bạo hơn Lôi nguyên tố. Trong thời kỳ toàn thịnh, cho dù đối phương là cao thủ siêu cấp, chỉ cần trúng một kích là bị gϊếŧ." Táng Mai giải thích nói.
Khanh Vũ nghe xong không thể không tặc lưỡi, "Lợi hại như thế? Vậy chẳng phải tương đương với một Thần Khí gian lận hay sao? Cho dù bị đánh nửa chết nửa sống vẫn là có thể nhanh chóng khôi phục lại, không biết mệt mỏi."
"Trong tình huống bình thường đúng như thế, nhưng nó có lợi cũng có hại. Trong vòng một ngày chỉ có thể bị thương một lần, nếu như liên tục bị thương, cảm giác đau đớn sẽ phóng đại gấp mười lần."
Khanh Vũ, "......" Thật là đáng sợ, đừng để bị thương vẫn tốt hơn.
Bên kia, ánh mắt Tần Phương nhìn Khanh Bắc hoàn toàn thay đổi, không thể nghi ngờ đã xem hắn trở thành một thiên tài tuyệt thế, thậm chí còn siêu việt hơn cả thiếu nữ thiên tài đệ nhất Yến Ngưng Lạc.
Vì thế, mặc dù sau đó kiểm tra ra Khanh Vũ là một người có thiên phú Hỏa nguyên tố, nhưng so sánh với Lôi nguyên tố của Khanh Bắc, còn có một Kim nguyên tố dị biến, vẫn không đáng là gì.
Hiện tại trong bốn người này, thiên phú của Khanh Bắc là ưu tú nhất, thời điểm Tần Phương đối mặt với hắn đều trở nên cực kỳ thân thiện, chẳng qua khi nhìn thấy hắn đang ngồi ở trên xe lăn, không khỏi có chút đáng tiếc. Thiên phú tốt như thế, không ngờ phải ngồi ở trên xe lăn, thật sự là trời đố kỵ anh tài!
"Tên ngươi là gì?" Tần Phương dịu dàng nhìn thiếu niên hỏi.
"Hồi tiền bối, ta gọi là Yến Khanh Bắc, đây là tỷ tỷ ta, Yến Khanh Vũ."
Mặc dù không biết Khanh Vũ đã dùng biện pháp gì áp chế thiên phú của mình, trở nên bình thường như vậy, đẩy hết nổi bật lên hắn, nhưng hắn vẫn không muốn người khác coi khinh nàng.
Tần Phương gật gật đầu, "Không tệ không tệ, hai người các ngươi đều rất không tệ. Đối với chân của ngươi......"
"Tiền bối yên tâm, chân ta đang khôi phục lại, đại nhân luyện dược sư trong cung nói, trong vòng nửa năm ta nhất định có thể đứng lên." Khanh Bắc mở miệng nói.
"Vậy là tốt rồi, nếu không phải thân thể ngươi bất tiện, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cơ hội tiến vào Phiêu Miểu Tông." Tần Phương vừa lòng gật đầu.
Ánh mắt Yến Tích Vũ hơi trầm xuống, ngón tay nắm thật chặt, không nói một lời.
Yến Tích Nhu hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt có chút oán hận nhìn hai người Khanh Vũ bên kia đang thu hút hết ánh nhìn, cánh môi nở nang đều bị cắn ra một vết máu.
Vì sao nàng trời sinh là thể chất phế vật, trong khi hai đứa con hoang kia, rõ ràng vẫn luôn không bằng nàng, chẳng qua là hài tử do một thị thϊếp sinh ra, dựa vào đâu lại có được thiên phú tốt như thế?
Nàng không muốn đi tới Phiêu Miểu Tông gì đó, nhưng trước mắt, nàng đã bị mất mặt và chịu sỉ nhục lớn như thế.
Tần Phương lại dặn dò thiếu niên thêm một lát, sau đó nhìn về phía Yến Tích Vũ nói, "Thiên tư của ngươi quá yếu, vừa mới tiếp xúc với lực lượng nguyên tố, nhưng vẫn chưa muộn. Trước mắt ngươi cần làm chính là học cách hấp thu linh khí xung quanh, củng cố tu vi của mình, sau đó ta sẽ dạy ngươi phải làm như thế nào."
"Vâng." Yến Tích Vũ đáp.
Tần Phương nói xong, lại nhìn về phía Yến Tích Nhu sắc mặt tái nhợt, "Đối với ngươi......"