Bách Lý Cơ Nhiên liếc nhìn nam nhân trên lầu hai, trầm giọng nói, "Ta nói cho ngươi biết, người này rất nguy hiểm. Tốt nhất ngươi đừng có liên quan gì tới hắn, nếu không ngươi sẽ tự rước hoạ vào mình. Đó là tất cả những gì ta có thể nói."
Nói xong, hắn lại yên lặng lùi ra xa, hai tay nắm chặt nói với Bạch Chi Ngạn, "Hy vọng nếu sau này có duyên, hai vị hãy tới Bách Lý gia ta làm khách, tại hạ nhất định khoản đãi thịnh tình."
Sau đó hắn không chờ bọn họ trả lời, xoay người rời đi.
"Đúng là gia hỏa khó hiểu." Bạch Chi Ngạn lắc đầu nói, nhưng hắn đảo mắt nhìn thấy Khanh Vũ lại hiện ra gương mặt tươi cười, "Vào trong uống ly trà đi, vừa lúc gần đây ta có một lô trà thượng đẳng, nhất định ngươi sẽ thích."
"Uống trà thì không cần, lúc trước ngươi chặn ta làm gì, ta nghĩ không chỉ đơn thuần muốn uống trà và ôn chuyện cùng ta!" Khanh Vũ lạnh nhạt nói, một câu nói cuối cùng lại nhìn về phía Lâu Quân Nghiêu.
Bạch Chi Ngạn đương nhiên sẽ không tự ý tìm nàng, nhất định là do người nam nhân này bày mưu tính kế.
"Ngày ấy, vì sao không tới." Lâu Quân Nghiêu chậm rãi đi xuống từ trên lầu, lẳng lặng nhìn nàng nói.
Khanh Vũ nhướng mày, "Ngươi tìm ta tới đây vì muốn nhắc nhở ta, Khanh Dạ Ly muốn gây bất lợi cho ta, bảo ta cẩn thận với hắn, không phải sao?"
"Không sai."
"Vậy thì ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ không tổn thương ta." Khanh Vũ chậm rãi nói. Nàng dừng lại một chút, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâu Quân Nghiêu, "Với thực lực của các ngươi, có lẽ sớm đã biết...... ta không phải là người đại lục này."
Mặc dù bọn họ đã từng suy đoán và hoài nghi, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra, bọn họ vẫn thấy khϊếp sợ.
Nhưng điều khiến Lâu Quân Nghiêu nảy sinh nghi ngờ chính là, sau khi nàng bị mang về từ Trấn Hồn Tháp đã hôn mê suốt 5 ngày, và trong khoảng thời gian đó cả người lạnh băng không có hô hấp, sau khi hắn dùng thần thức tiến vào điều tra mới phát hiện rằng, trong cơ thể nàng căn bản không có hồn thể, mà là một khối thể xác trống rỗng.
Người sống tuyệt đối sẽ không vô cớ xuất hiện hiện tượng hồn phách rời khỏi cơ thể thế này, trừ phi là đoạt xá trọng sinh. Dưới tình huống ý thức thân thể không rõ ràng, mất hết ngũ cảm, hồn phách sẽ du đãng khắp nơi.
Như vậy, chẳng lẽ thiếu nữ này thật sự là cao thủ Vân Trung Thiên xuống đây?
Hắn đang nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ câu môi cười cười nói, "Nhưng ta và Vân Trung Thiên gì đó của các ngươi, không có bất cứ liên quan nào. Khanh Dạ Ly và ta vốn là người cùng một thế giới, chúng ta quen biết nhau từ nhiều năm trước."
"Ý của ngươi là...... các ngươi đều là người dị giới?" Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu lóe lên, dường như rất bất ngờ.
Trong đầu hắn rõ ràng đang có những mối liên hệ liên tiếp, nhưng những lời này của nàng đột nhiên gián đoạn.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian hắn tới Thần Y tộc, Bạch Khâu đã nói chuyện kia cho hắn.
Có lẽ, chỗ nào đó đã xảy ra sai lầm?
"Đúng vậy, không có nhiều người biết chuyện này."
Ngoại trừ Tiểu Bắc, có lẽ chỉ có hai người bọn họ biết được, nàng vốn không định nói ra, nhưng nếu bọn họ nghi ngờ, đơn giản ngả bài cũng tốt.
Dù sao nàng là nhân vật nhỏ, không trông mong bọn họ sẽ nhàn rỗi không có việc gì liền tiết lộ thân phận của nàng ra ngoài.
Lâu Quân Nghiêu im lặng một lát, sau đó nói, "Có lẽ có một ngày ngươi tới Vân Trung Thiên, một số bí mật mới trồi lên mặt nước."
Hắn thâm thuý đoán một câu, ngay cả Bạch Chi Ngạn luôn hiểu tâm tư hắn nhất cũng không hiểu được.
Hắn đang chơi bài bí hiểm gì vậy?
Khanh Vũ hơi sửng sốt một chút, không biết những lời này hắn nói có ý tứ gì, nhưng đột nhiên trong đầu nàng đau đớn một trận, vô số màu đỏ tươi giây lát lướt qua, nhanh đến nỗi nàng không thể bắt giữ.
Đôi mắt phượng quyến rũ phút chốc trừng lớn một chút, vừa rồi, đó là cái gì?
"Đúng rồi." Bạch Chi Ngạn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tươi cười trở nên cực kỳ tha thiết nói, "Khanh cô nương, ngươi còn giải độc đan nữa không? Lúc trước ta đã dùng trên người người khác, quên giữ lại cho mình một viên để nghiên cứu, ngày nào đó ta cũng luyện chế ra."
Một hộp giải độc đan kia không nhiều, chỉ có mười viên, nhưng bình thường sẽ không được dùng thường xuyên, không ngờ nhu cầu của bọn họ lại lớn như vậy. Dù sao cũng khó trách, trên đại lục cấp cao, cao thủ nhiều như mây, phẩm chất của luyện dược sư cũng cao hơn, những vu y đó chắc chắn sẽ dùng độc hại người, giải độc đan đúng thật là rất quan trọng.
Tuy nhiên, Khanh Vũ không ngần ngại nói ra sự thật đau lòng, "Có thì có, nhưng cho dù ta đưa đan phương cho ngươi, ngươi cũng không thể luyện chế ra được hiệu quả này. Luyện dược sư khác nhau, thủ pháp cũng khác nhau. Hơn nữa khống chế lửa đối với đan dược cũng cực kỳ tinh chuẩn, hơi vô ý một chút sẽ thất bại trong gang tấc."
Bạch Chi Ngạn, "......"
Vì thế, cho dù hắn chăm chỉ nghiên cứu thế nào chăng nữa, cũng đều vô ích......
Quả nhiên, có một số người sinh ra chính là vì đả kích người khác mà sống.
"Từ khi quen biết người biếи ŧɦái như ngươi, ta cảm thấy ta học y thuật nhiều năm như thế đều vô ích." Bạch Chi Ngạn nói giọng bi thương, sau đó chuyển chuyện nói, "Hay là ngươi tới Vân Trung Thiên, trở thành luyện dược sư ngự dụng của chúng ta? Ngươi tuyệt đối sẽ nhận được đãi ngộ rất tốt."
Khanh Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói giọng cao ngạo, "Ta, ngươi dùng không nổi."
Không biết vùng đất quý giá có phong thuỷ thế nào, có thể dưỡng ra được một linh hồn thú vị như thế.
Ngay cả khi nàng nói năng lỗ mãng, cao ngạo tự đại, những vẫn khiến người không thể bực tức, giống như nàng trời sinh đã nên cao cao tại thượng như thế.
"Nếu ta có thời gian sẽ đưa giải độc đan qua đây, nhưng chúng ta đã không còn quan hệ nợ nhân tình, lúc này cần phải trả tiền." Khanh Vũ nhíu mày suy tư một chút nói, "Giải độc đan này của ta chính là ngàn vàng khó có, nhưng nếu đã quen biết nhau, ta sẽ thu các ngươi một viên đan dược một ngàn lượng vàng."
Nàng nói xong còn mang vẻ mặt với biểu tình "đây là một chuyện tốt" nhìn thoáng qua Lâu Quân Nghiêu.
Một ngàn lượng vàng đối với Lâu Quân Nghiêu mà nói, chẳng bằng một sợi lông trâu, đương nhiên hắn chưa từng có cảm giác về tiền tài, bởi vì từ trước tới nay đều do Bạch Chi Ngạn cai quản việc vặt đó. Vì thế hắn rất hào phóng gật đầu, "Vậy thì một ngàn lượng vàng."
"......" Trái tim Bạch Chi Ngạn rỉ máu.
Phá của, thực sự là bại gia!
"Ta sẽ đi trước, vẫn là câu nói lúc trước, ta không muốn chọc phải phiền toái, vì thế cho dù gặp nhau cũng xem như không thấy. Hiện tại quan hệ của chúng ta chỉ nằm trong giới hạn người mua và người bán."
Lâu Quân Nghiêu nghe thấy lời này không thể không cười cười, "Vậy làm thế nào mới có thể trở thành bằng hữu của ngươi?"
Khanh Vũ đã bước một chân ra bên ngoài cửa, dừng lại một chút, "Đầu tiên phải đảm bảo ngươi sẽ không mang đến bất cứ phiền toái nào cho ta. Ta không muốn bị đuổi gϊếŧ lần nữa, cảm giác đó không tốt chút nào."
Hiện tại, trước khi nàng biến cường, nàng cần phải luôn điệu thấp xuống. Nàng thật vất vả mới trộm được một đời, mỗi một bước đi đều phải tính toán tỉ mỉ.
Trong mắt tím của nam nhân dung nhan tuyệt mỹ giống như có một tia sáng lấp lánh chớp động loá mắt, giọng nói trầm tư đầy từ tính, "Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa, ta đảm bảo."
Thiếu nữ kia không quay đầu lại, càng lúc càng xa.
Bạch Chi Ngạn nhíu mày, đột nhiên có chút dự cảm không tốt, "Ngươi sẽ không định sống ở đây đấy chứ?"
"Có gì không thể?" Nam nhân nói chuyện với vẻ mặt đương nhiên.
"Chúng ta không quay về Ma Vực? Mọi người đều đang chờ ngươi trở về báo thù cho bọn họ, mang theo bọn họ chém gϊếŧ bốn phương!"
"Báo thù?" Lâu Quân Nghiêu với vẻ mặt mờ mịt, "Báo thù cái gì?"
Bạch Chi Ngạn suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, sau khi kìm nén xuống, hắn hít một hơi thật sâu, "Ngươi đã quên những tên hề thích nhảy nhót ở công hội thợ săn rồi sao? Mấy năm nay đều luôn xuống tay với Ma Vực, còn có Phệ Tình Chú trên người ngươi, tuyệt đối là việc làm của người Thần Điện. Ngươi cứ nhịn như thế?"
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn một cái, hồi lâu mới chậm rãi nói, "Ngươi đã nói bọn họ là những tên hề thích nhảy nhót, vậy cần ta phải tự mình ra tay? Đối với người đã hạ chú ta, chẳng phải đã chết rồi sao?."
Bạch Chi Ngạn lộ vẻ nghi ngờ, "Từ khi nào ngươi lại có lòng tốt như thế?."
"Phải không?" Lâu Quân Nghiêu cong môi một cái, "Khi tâm tình tốt, ta vẫn luôn rất tốt."
"......" Ông trời ơi! Cầu xin ngươi hãy để Lâu Quân Nghiêu bình thường đó xuất hiện đi!!
Khi tâm tình tốt, hắn thật sự quá dọa người!
*****
Khi Khanh Vũ trở lại Vĩnh An Vương phủ mới phát hiện ra, Khanh Bắc không ở Du Nhiên Cư. Nàng hỏi nha hoàn mới biết được, hắn vừa mới bị gọi tới dùng bữa ở chính sảnh, hơn nữa còn do Yến Túc tự mình sai người tới đây đón hắn.
Nha hoàn truyền đạt lại lời của Khanh Bắc, nếu nàng trở về thì cũng đi qua. Nghe nói đó là gia yến, tất cả mọi người đều có mặt.
Khanh Vũ bất đắc dĩ thở dài, vì sao lại phiền toái như thế, lại là gia yến. Lần trước Mạc Hàn Yên đã bày một Hồng Môn Yến, lần này gia yến nhất định sẽ gặp bà ta.
Nhưng lần này người cha tệ bạc của nàng cũng ở đó, bà ta sẽ không dám làm càn.
Trong chính sảnh, mọi người theo thứ tự ngồi một bàn lớn, chủ vị là Yến Túc và Mạc Hàn Yên. Hai người huynh muội Yến Ngưng Lạc và Yến Hi Thành lần lượt ngồi bên trái bên phải bọn họ.
Mạc Hàn Yên mang vẻ mặt thất thần nói, "Ngưng nhi, đang tốt thế này sao đột nhiên muốn rời đi! Đã nhiều năm không về, thật vất vả quay về một lần, lại chỉ ngắn ngủn có hơn một tháng."
Hôm nay gia yến, thật ra là yến tiệc chuẩn bị đưa tiễn Yến Ngưng Lạc.
Nàng ta là đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, đã ở bên ngoài khá lâu, ngày mai phải quay trở về, vì vậy buổi gia yến này được chuẩn bị có chút vội vàng.
Một khi vào Phiêu Miểu Tông, người ta sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, không thể thư từ qua lại, cũng không thể truyền tống tin tức. Đó là nơi tiên cảnh thần bí, người ngoài căn bản không thể tìm thấy lối vào, và các đệ tử Phiêu Miểu Tông cũng tuyệt đối không thể tiết lộ địa điểm tông môn, nếu không sẽ bị phạt nặng, sau đó bị trục xuất ra khỏi Phiêu Miểu Tông suốt đời.
"Đúng vậy, Ngưng nhi, muội lâu lắm không về, mẫu thân rất nhớ muội." Yến Hi Thành cũng luyến tiếc muội muội, mở miệng nói lời níu kéo.
Yến Ngưng Lạc lắc đầu, "Lần này ta chỉ xin sư phụ ra ngoài một tháng, nhưng đã bị trì hoãn một thời gian. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa chính là đại hội thí luyện đệ tử nội môn ba tháng một lần. Nếu ta thụt lại phía sau, tương lai sẽ rất khó trở lại."
Nghe thấy lời này, cho dù Mạc Hàn Yên không đành lòng cũng phải từ bỏ, chẳng có gì quan trọng bằng thực lực thiên phú của nữ nhi.
Yến Túc nhìn lướt qua phía dưới, lúc ông đang chuẩn bị tuyên bố khai yến, một giọng nữ mềm nhẹ chậm rãi truyền vào, "Ta đến chậm."
Thiếu nữ tinh tế cao gầy đi vào tầm mắt mọi người, khuôn mặt mỹ diễm tinh xảo hiện lên tươi cười khéo léo. Sau khi khiến cho mọi người sững sờ một lúc, trong chớp mắt nàng đã tới gần hơn, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế trống phía cuối.
Có hai người tương đối đặc biệt, Ngũ tiểu thư Yến Chỉ Oánh bệnh tật ốm yếu, vì thế không thể ra ngoài đi lại, một nữ hài khác tuổi còn quá nhỏ, vì thế không thể tham gia gia yến hoành tráng như vậy, bởi vậy vẫn còn vài ghế trống.
~~~Hết chương 69~~~