Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 70: Hay là tới Phiêu Miểu Tông

Ánh mắt của các trắc phi phu nhân đều có chút kinh ngạc.

Thiếu nữ này, dường như khác hơn so với lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy cách đây không lâu.

Rõ ràng khuôn mặt vẫn giống nhau, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác.

Hiện tại thái độ của Yến Túc đối với Khanh Vũ đã trở nên tốt hơn. Có thể nói, ngoại trừ Yến Ngưng Lạc, ông ta thương yêu nàng nhất, bởi vậy không nói nhiều lời, chỉ quan tâm hỏi, "Lúc trước ta nghe Tiểu Bắc nói, con đi ra ngoài có việc?"

Khanh Vũ nhướng mày, nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngồi đối diện, thấy hắn đang chớp mắt nhìn nàng giống như muốn ám chỉ gì đó.

Trong lòng nàng hiểu rõ, nhất định là tiểu tử này đã kiếm cớ giúp nàng, vì thế khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, xử lý chút chuyện, nhân tiện đưa tiễn một bằng hữu đi xa."

Có lẽ Yến Ngưng Lạc đã nhìn thấy được, vì thế nàng cũng không cần giấu giếm. Nàng trực tiếp thẳng thắn như vậy, thật ra khiến Yến Ngưng Lạc ngước mắt nhìn nàng một cái.

Yến Túc nghe vậy gật đầu, "Ngưng lạc tỷ tỷ con ngày mai phải về Phiêu Miểu Tông, hôm nay người nhà chúng ta đoàn tụ bên nhau, tổ chức một yến tiệc đơn giản tiễn biệt nàng. Lần này không biết năm nào mới có thể quay lại."

Nam nhân sắt đá cương nghị, mặc dù ngoài mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lời nói đều là lưu luyến, miễn cưỡng.

Từ lúc bắt đầu 6 tuổi, Yến Ngưng Lạc đã vào Phiêu Miểu Tông. Hiện giờ nàng ta mười sáu tuổi, sắp lên 17 tuổi, số lần trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần này ở lại được hơn một tháng, lâu hơn so với vài lần trước.

Yến Ngưng Lạc nhìn phụ thân có chút ảm đạm, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng trấn an, "Sau này có thời gian con sẽ thường xuyên về gặp người. Chỉ vì Phiêu Miểu Tông có quy định, không thể ở thế tục quá lâu, sẽ ảnh hưởng tu hành, vì thế con chỉ có thể cố gắng tranh thủ cơ hội."

"Ai, thật không biết để con tiến vào Phiêu Miểu Tông là tốt hay xấu!" Yến Túc nhíu mày thở dài một hơi, "Chỉ là bên cạnh con không có huynh đệ tỷ muội ứng chiến, một mình ở bên trong thì quá mức cô đơn."

Thật ra lúc trẻ, Yến Hi Thành đã ở Phiêu Miểu Tông hơn hai năm, nhưng sau đó lại rút ra ngoài, dứt khoát quyết định đi theo phụ thân chinh chiến sa trường. Chí lớn của hắn là bảo vệ quốc gia, không phải theo đuổi con đường tu luyện.

Những nữ hài khác trong Vĩnh An Vương phủ, không phải thân thể ốm yếu, chính là thiên tư ngu dốt, căn bản không vào được ngưỡng cửa Phiêu Miểu Tông. Nếu không, cho dù có thể ở lại nghỉ ngơi trong đó một vài năm, tương lai bàn chuyện cưới hỏi, nếu từng tu hành ở Phiêu Miểu Tông, mặt mũi sẽ sáng sủa hơn rất nhiều!

Sau khi Yến Túc cảm thán nói xong, khóe môi Yến Ngưng Lạc đột nhiên khẽ nhếch, ánh mắt cười như không cười dạo quanh một vòng, sau đó ý vị thâm trường mở miệng, "Nếu phụ vương sợ con cô đơn, có thể dễ dàng giải quyết."

"Hả?" Yến Túc có chút tò mò nhìn về phía nàng ta nói, "Ngưng nhi có ý kiến gì hay?"

Khanh Vũ đang chán chết, một đôi con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm món ngon mỹ vị trên bàn, suy nghĩ lúc nào thì có thể ăn. Vừa nghe những lời này của Yến Ngưng Lạc, đột nhiên cảm thấy trái tim đập mạnh, có một loại dự cảm không tốt.

"Mỗi năm Phiêu Miểu Tông đều sẽ tuyển nhận một mẻ máu mới, nhưng số người có hạn, chỉ tuyển nhận 50 người, chỉ cần thông qua thí nghiệm là có thể nhập môn. Nhưng luôn có một tháng thí nghiệm kỳ, trong thời gian này sẽ có các loại khảo nghiệm và tôi luyện, tiếp tục kiên trì tới cùng, mới có thể chính thức trở thành đệ tử Phiêu Miểu Tông."

Nói đến đây, Yến Ngưng Lạc thay đổi phong cách, mỉm cười nhìn về chỗ nào đó phía dưới, "Tích Nhu và Tích Vũ, không phải đã thông qua mấy vòng thi đấu Bách Thánh Tiết hay sao? Cả hai đều có thể đến thử một lần, biết đâu may mắn có thể thông qua. Còn có Khanh Vũ muội muội, mặc dù trước kia không quá xuất chúng, nhưng hiện tại không phải đã nhận một sư phụ cường đại hay sao? Thân thủ tất nhiên không tệ, còn hiểu y thuật, tin rằng sau khi tiến vào nhất định sẽ được các đạo sư hoan nghênh."

Sắc mặt hai người Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ thay đổi, nữ nhân này lại đang dùng mưu ma chước quỷ gì thế?

Không ngờ muốn các nàng đi tham gia thí nghiệm của Phiêu Miểu Tông?!

Ai không biết Phiêu Miểu Tông, không thiếu nhất chính là cao thủ! Thậm chí một tiểu đồng thủ vệ đều là thâm tàng bất lộ, các nàng tư chất bình thường như thế, chẳng lẽ muốn các nàng tới đó mất mặt hay sao?

Đến lúc đó chẳng phải làm xấu mặt Vĩnh An Vương phủ?!

Thiếu niên vẫn luôn hứng thú nhìn Khanh Vũ, lúc này nheo mắt, Yến Ngưng Lạc muốn tỷ vào Phiêu Miểu Tông...... để làm gì?

Chẳng lẽ muốn gϊếŧ chết tỷ ở trong đó? Hay là muốn tỷ nhận hết các loại đả kích tra tấn trong một tháng thí nghiệm kỳ, sau đó từ sát vì xấu hổ và trở thành trò cười cho thiên hạ?

Hừm...... Nàng ta đã tính toán rất tốt!

Yến Túc nghe xong lời này, không thể không nói là rất tán đồng. Nếu có thể để các nàng ra ngoài rèn luyện thêm kiến thức một chút, còn thể khiến Ngưng nhi có bạn ở trong tông môn, chẳng phải là đẹp cả đôi đường hay sao?

Rõ ràng ông ta căn bản sẽ không nghĩ tới nhân tố tỷ muội bất hòa.

Nghĩ tới đây, Yến Túc ngước mắt nhìn về phía mấy nữ nhi, mở miệng nói, "Các con thấy thế nào?"

"Phụ vương, chúng con khẳng định là không qua được. Điều kiện Phiêu Miểu Tông hà khắc như vậy, quy củ điều lệ lại nhiều như thế, chúng con vào đó sẽ bị bức điên!" Yến Tích Nhu mang theo vẻ mặt đau khổ nói, "Nữ nhi chỉ muốn làm bạn bên cạnh phụ vương và mẫu thân, tận hiếu."

"Phụt ——"

Không biết là ai không nhịn được cười nhạo một tiếng, sau đó liền thấy Vương phi Mạc Hàn Yên vẫn luôn vô cùng an tĩnh từ lúc mới bắt đầu tới giờ, cặp mắt nheo lại mang theo một chút trào phúng mở miệng, "Hai người các con cũng lớn bằng Ngưng nhi, chỉ ít hơn mấy tháng. Hiện giờ Ngưng nhi đã xuất hiện ở trên bảng xếp hạng đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, là thiếu nữ thiên tài đệ nhất Thanh Lan Quốc, nhưng các con lại không có chí tiến thủ, chỉ biết hưởng thụ an nhàn, tham lam hưởng lạc. Chỉ sợ ngày sau, ngay cả nhà chồng cũng sẽ xem thường con dâu vô năng như vậy."

Yến Tích Nhu và Yến Tích Vũ được sinh ra bởi hai trắc phi. Vừa nghe Mạc Hàn Yên nói vậy, các nàng đều xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu không dám nói lời nào.

Ngày thường nếu như Mạc Hàn Yên cố ý gây khó dễ, các nàng còn có thể phản bác vài câu, nhưng hôm nay mỗi một câu bà ta nói đều rất có lý. Nữ nhi thật sự đã bị sủng hư, so với Yến Ngưng Lạc do Mạc Hàn Yên sinh ra quả thực như trời và đất. Vì thế, cho dù các nàng oán giận trong lòng, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Hiếm có được một lần, thái độ Mạc Hàn Yên đoan chính nói ra những lời như thế, ngay cả Yến Túc cũng có chút kinh ngạc nhìn bà ta một cái.

Bà ta rốt cuộc là khuê tú xuất thân danh môn cao quý, khí độ không giống người thường, bỏ qua những chuyện khác một bên không nói, Mạc Hàn Yên làm chủ mẫu đương gia vẫn rất có lực uy hϊếp.

"Vương phi nói có lý, hai con mấy năm nay thật sự quá an nhàn, rèn luyện một chút cũng tốt đối với các con." Yến Túc trầm giọng nói, sau đó nhìn về phía thiếu nữ một bên ngoan ngoãn an tĩnh, tươi cười vừa lòng, trừng mắt liếc nhìn Yến Tích Nhu sắc mặt khó coi trách mắng, "Con nhìn Khanh Vũ muội muội xem, nàng ấy có nói một từ nào hay không? Con còn lớn hơn nàng ấy hai tuổi, thật sự không có một chút thể diện của Vĩnh An Vương phủ."

Yến Tích Nhu đột nhiên bị mắng, trong lòng càng thêm ủy khuất, lập tức oán trách nhìn thoáng qua Khanh Vũ.

Khanh Vũ, "......"

Nàng êm đẹp không nói một câu, như vậy cũng có thể xả hết lên người nàng sao?

"Tốt, vậy cứ quyết định như thế. Hôm nay chúng ta hãy ăn bữa cơm với Ngưng nhi, mọi người động đũa đi!"

Cái gọi là gia yến, chính là người trong gia đình cùng ngồi với nhau ăn chung bữa cơm, tán gẫu việc nhà một chút.

Bên kia, Yến Ngưng Lạc cùng cha mẹ huynh trưởng hoà thuận vui vẻ nói chuyện, giống như bọn họ mới là người một nhà.

Các trắc phi và phu nhân còn lại, có nữ nhi thì cùng nói chuyện với nữ nhi, không có nữ nhi thì kết đôi lại nói chuyện với nhau, thảo luận về những vấn đề ảm đạm không bổ ích, ví dụ như "Cây trâm này rất hợp với làn da của ngươi, mua ở đâu" hoặc là "Lần sau chúng ta cùng tới Thiên Ty Các nhìn xem sản phẩm mới nhất một cái đi" vân vân.

Còn bên này, Khanh Bắc thất thần nhặt rau trong bát của mình, trầm giọng nói, "Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn tới Phiêu Miểu Tông?"

Khanh Vũ thật ra chưa nghĩ tới những việc này, chăm chú ăn uống. Nghe thấy hắn nói thì mới ngước mắt lên,"Hả?"

"Nghe nói vào Phiêu Miểu Tông sẽ không thể tuỳ tiện ra ngoài, trừ phi bị đuổi hoặc bị đào thải trong thí nghiệm kỳ, nếu không phải hai năm sau mới có thể ra ngoài." Sắc mặt Khanh Bắc có chút chán nản nói.

Nhìn thấy thiếu niên có chút chán nản, Khanh Vũ câu môi cười cười, "Sao vậy, sợ trong khoảng thời gian dài không gặp được tỷ?"

"Không phải." Khanh Bắc lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp nói, "Đệ chỉ lo lắng...... nữ nhân Yến Ngưng Lạc kia trăm phương ngàn kế muốn tỷ vào Phiêu Miểu Tông, có thể đã chuẩn bị âm mưu quỷ kế gì đó hại tỷ."

"Rốt cuộc, mẫu thân của nàng ta chính là một người âm hiểm độc ác như vậy."

Cả đời này hắn đều sẽ không quên, ngay khi hắn ở độ tuổi thích hợp nhất để tu luyện, hai chân bị độc phế, thân thể suy sụp.

Thiếu niên đặt hai tay ở trên bàn, đan chặt vào nhau, bất giác khẽ run người, một bàn tay trắng nõn tinh tế đột nhiên vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Ngước mắt lên, hắn nhìn thấy thiếu nữ mang theo tươi cười, khuôn mặt tràn đầy ấm áp. Nàng chậm rãi mở miệng nói, "Yên tâm, nàng ta muốn đấu với ta, còn quá sớm. Ta cũng không phải là quả hồng mềm, mặc kệ người khác xoa tròn bóp dẹp."

Ngược lại, nàng là một người mang thù, có thù tất báo. Người kính nàng một thước, nàng sẽ kính người một trượng, nhưng nếu như chọc tới nàng, ồ, tin rằng người nọ sẽ không muốn nhìn thấy bộ dáng tức giận chân chính của nàng.

Khanh Bắc lắc đầu, "Đệ vẫn không yên tâm."

"Vậy đệ muốn như thế nào?" Khanh Vũ nhướng mày nói.

"Đệ vào Phiêu Miểu Tông cùng tỷ!" Khanh Bắc với giọng kiên quyết, nghiêm túc nhìn nàng nói.

Nghe vậy, Khanh Vũ có chút nghi ngờ ngắm nhìn đôi chân dưới bàn của hắn, "Đệ đã quên, hiện tại mình là người hai chân tàn tật không thể đi lại? Chẳng lẽ đệ muốn mang theo xe lăn vào đó cùng ta?"

Như vậy có phải là quá phô trương hay không?

Hơn nữa Phiêu Miểu Tông không nhận người có thân thể tàn tật!

Thiếu niên hơi nhếch môi, biểu tình ranh mãnh nói, "Chẳng phải ngày tuyển nhận của Phiêu Miểu Tông còn nửa năm hay sao?"

"Vậy thì sao?" Khanh Vũ mỉm cười chờ đợi nghe hắn nói tiếp.

"Trong nửa năm này nói không chừng sẽ xảy ra kỳ tích nào đó, đệ có thể đứng lên!" Thiếu niên nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Khoé môi hắn mang theo nụ cười thần bí khó lường, sự tự tin cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người, tràn đầy sức sống thanh xuân mà tuổi này nên có.

Khiến người bất giác muốn đi theo hắn, cùng nhau tươi cười thích thú.

Trong lúc Yến Túc nói chuyện với Yến Ngưng Lạc, lơ đãng nhìn thấy được cảnh này, biểu tình hơi sửng sốt một chút.

Hai gương mặt rất giống nhau, vừa trẻ trung xinh đẹp, khóe môi nhếch lên đúng hình vòng cung. Đặc biệt là thiếu nữ kia, một đôi mắt quyến rũ mị hoặc kế thừa mẫu thân, trong nháy mắt khiến trái tim ông sụp đổ, trôi về quá khứ xa xôi......

~~~Hết chương 70~~~