Trở lại phòng sau khi dỗ Hiểu Minh ngủ, mở ra cánh cửa, căn phòng sáng đèn, Phương Hoa bảy phần đã đoán được Trịnh Thành Dương bên trong.
Cô bình thản đi vào, người bên trong ngồi nửa nằn nửa ngồi trên giường, ánh nhìn lạnh nhạt bắn về phía cô. Phương Hoa chẳng lạ lùng gì gương mặt lạnh như băng hà đó, bình thản đi đến bên cạnh giường ngủ. Cô muốn nhanh chóng nằm xuống, yên vị và đi ngủ.
Bước chân đến gần giường, càng đến gần khí lực người kia càng rõ rệt. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Phương Hoa ngưng lại bước chân. Lo lắng nhìn Trịnh Thành Dương, cô muốn tìm xem lý do gì anh lại nhìn cô bằng đôi mắt như thế.
Đi đến gần, cô nhìn thấy bên cạnh chiếc lap nằm trên người anh, một hộp thuốc màu trắng, đó chẳng phải là thuốc tránh thai của cô sao? Phương Hoa đứng cách giường ngủ ba bước chân, lộ ra vẻ mặt lo sợ, bàn tay nhỏ nắm lấy vải vóc quần ngủ.
Trịnh Thành Dương đóng lại chiếc lap để qua chiếc tủ nhỏ, tay cầm lấy hộp thuốc đứng dậy đi đến trước mặt Phương Hoa. Cô muốn chạy đi nhưng hai bàn chân giống như hàng ngàng chiếc đinh nhọn đóng chặt chân với mặt đất, khí lực anh ta lớn quá, một cổ phẫn nộ lao tới trước mặt cô.
Nâng lên hộp thuốc màu trắng ngắm nhìn nó bằng đôi mắt đen đầy máu, cô nghĩ anh sẽ quát lên. Nhưng Trịnh Thành Dương lại hoàn toàn im lặng, hoàn toàn đối nghịch với cổ khí giận bốc ra từ anh ta, nhìn hộp thuốc trắng tinh, giọng nói nhẹ hững nhưng lại dìm chết người khác “Khi tôi không cho phép mang thai, em thản nhiên sinh ra Hiểu Minh. Khi tôi muốn em mang thai, em lại uống thứ này…”
“Em sinh ra để chống đối tôi sao?” Giọng anh lạnh ngắt, lãnh đạm trầm thấp.
Dù gì cũng đã bị lộ, Phương Hoa không thể chối cãi, cổ họng nghẹn đi cất ra “Anh muốn em mang thai, sau đó anh sẽ phá bỏ đứa nhỏ… Em không để chuyện đó xảy ra được…”
Cô không thể để bản thân mang đứa bé, sau đó đứa bé đáng thương còn chẳng nhìn được bầu trời. Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra…
“Chống đối một lần là đủ” Trịnh Thành Dương liếc mắt, con ngươi đen tối ám mị lên người Phương Hoa. Trong đôi mắt anh hiện lên chỉ có hình dáng cô, từng sợi tơ máu hằn đỏ trên đôi mắt.
“Anh không thể tàn nhẫn như vậy” Phương Hoa bật giọng run rẩy, ánh nhìn kia giống như đang lột trần cô vậy, tứ chi tê tái lạnh đi. Tay nhỏ siết chặt ống quần ngủ đến nhăn nheo, bởi vì sợ hãi đến tim cũng đập loạn liên hồi.
Mi tâm Trịnh Thành Dương không có lấy một nếp nhăn chỉ có hơi thở nặng nề cùng đôi mắt đầy máu, khoé môi nhấc lên, nụ cười như không cười “Được thôi…”
Phương Hoa ngẩn mặt, nụ cười nhợt nhạt kia của anh nói cho cô biết có điều không lành, anh vừa rồi đồng ý cái gì.
“Không muốn mang thai thì không cần mang” Trịnh Thành Dương hạ xuống bàn tay bắt lấy tay Phương Hoa kéo đi ra khỏi phòng, tiến lên thêm một tầng lầu, đi đến phòng anh.
Lôi kéo cô đi vào căn phòng màu chỉ toàn màu xám lạnh.
“Anh… Làm cái gì vậy?” Đột nhiên bị lôi kéo, Phương Hoa vùng vẫy không thoát, bị anh kéo đến tủ rượu, đặt hộp thuốc lên tủ rượu, một tay vẫn giữ chặt cánh tay Phương Hoa, chỉ dùng một tay mở ra tủ rượu thủy tinh.
Cầm lấy một chai rượu màu đỏ thẫm không khác gì màu đen, lôi kéo Phương Hoa đến giường lớn. Đặt chai rượu lên tủ cạnh giường, hất tay Phương Hoa ngã lên giường lớn.
Anh xoay bước trở lại tủ rượu thủy tinh cầm lấy hộp thuốc kia cùng chiếc khoá mở rượu.
Phương Hoa bị hất ngã, choáng váng nâng đầu, Trịnh Thành Dương đã nhanh chóng đi đến. Nắm lấy cổ chân nhỏ kéo cô từ phía trên đầu giường tụt xuống giữa giường rộng, cả cơ thể to lớn nặng nề ngồi lên giữa phần hông và bụng Phương Hoa.
Không cho phép cô bỏ chạy, cô không thể nhút nhích được ngoài chừ vẫy đạp hai chân xuống giường nệm, hai tay đẩy đẩy đùi to kia và la hét.
“Anh đi ra, bỏ ra!”
“Thả em ra.”
Đôi mắt anh ra đỏ rực, y hệt như năm năm trước, điều đó khiến cô sợ hãi. Mắt đẹp ngấn ra lớp nước mắt vì lo sợ, trái tim đập vội vàng vì hoảng.
Trịnh Thành Dương mở ra hộp thuốc kia, lấy ra một viên thuốc, tay nắm chặt lấy gương mặt cô, siết chặt xương quai hàm ép cô há miệng ra sau đó nhét vào viên thuốc. Bịch lại miệng cô, đến khi cảm giác Phương Hoa nuốt xuống viên thuốc kia, tay cầm cây khoá tay cầm rượu đỏ mở ra.
Thao tác nhanh gọn sau đó ném đi đồ mở khoá cùng chiếc nắp gỗ, nâng lên rượu đỏ ngẩn đầu uống một mạch hai ba ngụm. Yết hầu lên xuống từng đợt, Phương Hoa tròn mắt, không dám thở nhìn người kia đang làm gì.
Anh uống nhiều rượu như thế để làm gì?
Sau một đợt rượu đầy, Trịnh Thành Dương nâng mặt đỏ đυ.c nhìn người nằm dưới thân, rượu mạnh nhanh làm cơ thể anh nóng lên. Phía dưới đũng quần đã sớm bắt đầu phản ứng, toàn thân bắt đầu phát ra nhiệt độ. Tay phải tiếp tục nâng lên rượu đỏ uống một ngụm, sau đó cúi người áp lên miệng cô. Mùi rượu nồng cùng vị cay cay chảy vào miệng Phương Hoa, hương thơm rượu ngọt ngọt, vừa chạm vào miệng thì cay cay, sau khi chạy xuống yết hầu lại đắng chát.
Cay nóng như muốn xé toạc cổ họng Phương Hoa, Trịnh Thành Dương lại nâng người dậy nâng lên chai rượu uống thêm một ngụm. Sau đó lại cúi đầu áp lên môi hồng, đưa tất cả rượu từ miệng anh chạy sang miệng Phương Hoa. Dây dưa ở môi nhỏ đến khi chắc chắn cô đã nuốt hết rượu mới buông ra, ném chai rượu xuống đất vỡ tan nát.
Âm thanh đổ vỡ nát nghiến, Phương Hoa rùng người, men rượu làm cổ họng cô đắng chát, mũi nhỏ nghẹt lại, đầu óc nóng rực lên. Trịnh Thành Dương kéo xuống quần ngủ của Phương Hoa, tháo ra thắc lưng áo ngủ lôi ra chính mình to lớn.
Không một bôi trơn, không một sự chuẩn bị nào đem phân thân nhét vào thần bí u hoa khô khốc kia.
“Áa” Phương Hoa đau đớn la hét, khô khốc kia còn chưa hoàn toàn lành vết từ hai hôm trước, bị nhét vào một cách khô hạn. Đầu nhỏ điên dại lắc vội “Không… Đừng mà, em xin anh…”
Khô hạn không dễ dàng gì để Trịnh Thành Dương tiến vào, anh chỉ nhét được đoạn đầu đi vào, bàn tay giữ lấy chính mình, nắm lấy hông Phương Hoa thúc người. Mạnh mẽ tiến vào thêm một phần, Phương Hoa đau đớn đến nấc tiếng khóc “Đừng… Em van anh… Huhuhu…”
Phân thân đi vào được một nửa, Trịnh thành Dương cắn chặt răng, u hoa khô khốc chặn lấy anh. Từ chối sự sát nhập bó chặt Trịnh Thành Dương đến chau mày, tê tái phát đau, men rượu nhanh chóng đánh lừa cảm giác đau đớn thành kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ. Trịnh Thành Dương cắn chặt răng, dùng lực thúc mạnh đem toàn bộ đi vào thịt mềm khô hạn.
“Aa…” Phương Hoa nức nở, hai tay bấu chặt ga nệm giường, hô hấp khó khăn mở miệng, mày đẹp nhíu chặt lại ép ra giọt nước mắt nóng rực.
Trịnh Thành Dương nhanh chóng rút lui, sau đó lại đem chính mình đâm vào.
“Anh đừng động…” Môi hồng run rẩy mấp mấy, anh ta hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng. Hoa cốc non dại căng cứng ngăn chặn sự sát nhập, căng thẳng của Phương Hoa càng khiến cho thần bí u hoa siết chặt Trịnh Thành Dương hơn. Người kia sung sướиɠ đến nâng môi cười, bắt lấy hông nhỏ đem thắc lưng di chuyển điên cuồng.
Không có một chút ôn nhu chậm chạp nào, rượu làm anh ta điên dại như một con chó săn đuổi con mồi con. Chạy nước rút trong người Phương Hoa, mặc kệ khô khốc kia đem cự long đâm vào. Hoa tâm khô hạn cùng sát nhập vô tình, phía dưới đau rát như ai đó cầm một con dao cắt ra từng mảnh thịt.
“Ực… Hic…” Tê dại đến cả người co rúm, gương mặt nhăn nhó, hai mắt đỏ hoe cứ thế éo ra giọt nước mắt thê lương. Cắn vào mu bàn tay chính mình, cô còn không cảm nhận được sự đau đớn, nghiến chặt răng vào da thịt mu bàn tay.
Mùi máu tanh sộc vào miệng, vị mặn mặn của máu tươi. Cô phát ra âm thanh kìm nén rêи ɾỉ thống khổ, phía dưới bắt đầu ăn nhập cùng cự long thô dìa. Phung ra nuốt vào nó một cách thuần phục, nhanh chóng âm thanh lạch phạch đã phát ra.
Phương Hoa run rẩy, từ sợi tóc đến tận ngón chân đều run lên, tiếng nước nhóp nhép càng lúc càng một rõ. Đầu óc Phương Hoa từ đau đớn lại bắt đầu lâng lâng trên mây trời, nhã ra mu bàn tay đầy máu nức nở.
“Aa… Huhu…”
Nó đến, cao trào kɧoáı ©ảʍ nó đang đến, thứ du͙© vọиɠ hoang dại mà cô chẳng thể phản kháng.
“Ách…”
Nấc lên một âm, hoa tâm phung trào **** ***, Trịnh Thành Dương nhấc môi khinh thường “Đau lắm mà, thế ra làm gì?”
Đó… Chỉ là phản ứng sinh học, làm sao cô có thể phản kháng được.
Phương Hoa lắc vội đầu, Trịnh Thành Dương tiếp tục nâng hông va đập vào vị trí kia, miệng hoa sưng tấy đỏ ửng buộc phải nuốt vào thô dài kia, anh ta va đập mạnh phát ra âm thanh phốc phốc khi đầu cự long đập vào hoa tâm bên trong Phương Hoa.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu cũng không biết thời gian lúc này là mấy giờ, cô chỉ biết rằng cô dường như sắp chết đi. Bụng dưới bị rót đầy đến phìn lên, rót tràn đến mức chỉ cần anh ta lui ra sẽ kéo theo một lớp nhớt nhúa. Nhầy nhụa bê bết lên mông non cùng đùi non, Phương Hoa không rêи ɾỉ nữa mà thay vào đó là những cái nấc nghẹn và ho sặc.
Vì hơi rượu, Phương Hoa trở nên nhạy cảm vô cùng, một cái chạm nhẹ cũng khiến cô rêи ɾỉ rùng người. Ga giường đã theo người mà ướt đẫm mùi vị mồ hôi cùng mật ngọt, đâu đó bê bết một ít máu đỏ từ tay Phương Hoa.
Mái tóc cô ướt đẫm như người mới tắm gội, nức nở cũng không nổi nữa, bám trụ lấy chăn gối. Cô có nói gì anh ta cũng không nghe, có van nài thế nào cũng không dừng lại, thậm chí anh ta cười cợt và nói rằng.
“Khóc cái gì? Dù sao cũng không mang thai.”
“May mắn làm sao, chơi chết em cũng không mang thai.”
Một điều đơn giản, cô không thể có thai thì anh ta chẳng cần tiết chế.
Còn tiếp…
(P/s: *Thắp nhang* Thiện style, anh Trịnh à, anh hãy tận hưởng những giây phút này trước khi em khắc vào đây tên Vũ Minh Tân.
Ui giờ mới thấy, mọi người tặng quà đến top20 kìa, cảm ơn mọi người nạ, yêu yêu moah moah.
*Nhấc mắt kính* Tui để ý nha, chỉ cần H là like chương đó nhiều, mọi người nè he, mèn đét ôi he *Cười nham hiểm*)
_ThanhDii