Long Thần Ở Rể

Chương 200: Bọn họ sẽ thua

“Đại sư Thích Ngôn cố lên, ông là hy vọng cuối cùng của bọn tôi đấy!”

“Nhất định phải cố lên, cứu lấy tôn nghiêm của võ thuật Hoa Hạ, coi nhưng tất cả đều nhờ vào ông!”

“Đại sư Thích Ngôn, nhất định ông phải dạy dỗ cái tên khốn kia đấy!”

Chỉ trong chốc lát, đám người kia lại nhao nhao cả lên. Hiển nhiên là sau hai lần bị đả kích, bọn họ đều gửi gắm hết hy vọng vào đại sư Thích Ngôn, tất cả đều dõi mắt nhìn theo.

Đại sư Thích Ngôn không nhanh không chậm đi tới sàn đấu: “A di đà phật, thí chủ Mạc, trận quyết đấu của ông quan trọng hơn, người này cứ giao cho bần tăng giải quyết!”

Đại sư Thích Ngôn nhìn Mạc Côn, vừa cười vừa nói. “Vậy làm phiền đại sư vậy!” Mạc Côn ôm quyền, dùng giọng cung kính nói.

“A di đà phật!” Đại sư Thích Ngôn mỉm cười, lập tức quay đầu nhìn về phía Taro Yamamoto, thản nhiên nói: “Vị thí chủ này, để bần tăng mở mang xem võ Karate của các người nhé!”

“Ha, xem ra giới võ thuật Hoa Hạ của các người đúng là chẳng ra sao, vậy mà lại phái một lão già trọc đầu, các người cho là tôi sẽ hiểu ý mà nương tay à?”

“Yên tâm, tôi đây sẽ đánh ông tới hộc máu như thường!” Taro Yamamoto cười khinh một tiếng, không nói hai lời, quét ngang một cái thật mạnh về phía đại sư Thích Ngôn.

“A di đà phật!” Đại sư Thích Ngôn đứng im ở đó không hề nhúc nhích, khóe môi nở một nụ cười hiền hòa. Khán giả thấy vậy, trái tim sắp vọt lên họng, trên mặt toàn là lo lắng, bởi vì đại sư Thích Ngôn là hy vọng cuối cùng của bọn họ, nếu đại sư Thích Ngôn lại bị đánh bại, vậy thì chỉ sợ là không có ai ở đây có thể đánh lại Taro Yamamoto.

Khi khoảng cách của Taro Yamamoto ngày càng gần với đại sư Thích Ngôn, anh ta nhếch miệng cười lạnh. Anh ta thấy đại sư Thích Ngôn chẳng khác gì hai người trước đó, tất cả đều chỉ là đống rác một chiêu là gãy. Nhưng một giây sau, ngay khi Taro Yamamoto sắp đá trúng đại sư Thích Ngôn, chỉ thấy tay phải của đại sư Thích Ngôn nắm chặt lại, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy chân Taro Yamamoto, khiến cho đòn đá dữ dội này ngừng lại ngay lập tức! Cảnh này khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều ngẩn ra.

“Đại sư Thích Ngôn trâu bò quá!”

“Ngầu quá, đại sư Thích Ngôn ngầu quá!”

“Trời đất ơi, vậy mà lại đỡ được, đại sư Thích Ngôn không hổ là cao tăng phái Thiếu Lâm!”

Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đang ngồi đều sôi trào, nhảy cẫng lên hoan hô. Phải biết rằng, trước đó Triệu Hách và Đàm Nhất Trác đều bị Taro Yamamoto đánh bại chỉ bằng một đòn, mà bây giờ đại sư Thích Ngôn lại có thể đỡ được đòn này của Taro Yamamoto, hơn nữa còn chẳng xây xước gì, điều này đã đủ cho bọn họ càng thêm kỳ vọng.

Taro Yamamoto biến sắc, vội vàng dùng lực thu đùi phải lại. Anh ta biết tên hòa thượng đầu trọc trước mắt này là cao thủ, hẳn là khó đánh hơn hai người trước đó. Cho nên lúc này Taro Yamamoto không dám chủ quan nữa, vội vàng bày thế Karate, phát động tấn công với đại sư Thích Ngôn.

Đại sư Thích Ngôn thong dong đánh nhau trực diện với Taro Yamamoto, từng đòn tung ra, không hề rơi xuống thế yếu. Thậm chí sau khi đại sư Thích Ngôn tung các ngón Thiếu Lâm Long Trảo Thủ thì đã dần chiếm thế thượng phong, khiến Taro Yamamoto ăn đau không ít. Taro Yamamoto vốn luôn chủ động ra đòn nhanh chóng bị đại sư Thích Ngôn áp đảo.

Thấy tình huống như vậy, tất cả mọi người đều kích động không thôi, cố gắng reo hò, trợ uy cho đại sư Thích Ngôn! Matsushima Kazuki hơi híp mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Anh ta biết nếu cứ như vậy, chắc chắn Taro Yamamoto sẽ thua ngay! Nghĩ tới đây, Matsushima Kazuki ra lệnh với một nam sinh giới Karate đứng bên cạnh: “Yoshino, em đi giúp Taro Yamamoto đi!”

“Vâng!”

Yoshino khẽ gật đầu, không nói hai lời mà tấn công đại sư Thích Ngôn. Sau khi Yoshino gia nhập, hai người bắt đầu liên thủ tấn công, mà đại sư Thích Ngôn vốn đang chiếm ưu thế nhanh chóng bị đánh cho tơi bời, thậm chí chỉ có thể chuyển từ thế tấn công thành thế phòng thủ. Mọi người thấy vậy thì tức gần chết.

“Đồ khốn, chúng mày là lũ vô liêm sỉ, đã bảo một với một mà còn chơi như vậy!”

“Đm, Matsushima Kazuki, chúng mày quá đáng rồi đấy, hai đánh một, có biết xấu hổ là gì không thế?”

“Matsushima Kazuki, tao xxx cả lò nhà mày, chúng mày đừng có hèn hạ vậy được không!”

Đám người kia trừng mắt với Matsushima Kazuki, nhao nhao mắng to. Nhưng Matsushima Kazuki lại làm lơ mấy lời mắng kia đi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lạnh. Thứ anh ta muốn là chiến thắng, thằng không từ thủ đoạn!

Theo thế liên thủ hoàn hảo của Taro Yamamoto và Yoshino, đại sư Thích Ngôn bắt đầu lùi lại liên tục, khi sắp không chịu nổi nữa, chỗ khách quý bỗng có một giọng nói vang lên: “Đại sư Thích Ngôn, bần đạo tới giúp ông đây!”

Ngay sau đó, mọi người lại thấy đạo trưởng Hướng Hư rút cây kiếm dài sau lưng ra, nhảy vọt lên sàn đấu đứng cạnh đại sư Thích Ngôn, liên thủ đánh lại hai người Yamamoto, thoảng cái đã giảm bớt áp lực cho đại sư Thích Ngôn, thậm chí thực lực của hai người còn nhỉnh hơn cả Taro Yamamoto và Yoshino.

Chỉ trong chớp mắt, thế cục lại đảo ngược lần nữa, biến thành hai vị đại sư áp đảo Yamamoto và Yoshino!

“Hay, đánh hay lắm, đạo trưởng Hướng Hư, mau chém chết lũ khốn này đi!” Mọi người lập tức khen hay, kích động vỗ tay. Mà đạo trưởng Hướng Hư và đại sư Thích Ngôn cũng không khiến bọn họ thất vọng. Sau một đợt tấn công dữ dội, bọn họ đã đánh ngã Taro Yamamoto và Yoshino lăn quay trên đất. Xem tình huống vậy thì hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đứng lên được.

“Hay lắm!”

Toàn trường lập tức reo hò, cả đám đều kích động gần chết. Cơn tức bị đè nén lâu như vậy, bây giờ đã có thể xả giận vào hai kẻ bại trận là Yamamoto.

“A di đà phật, cảm ơn, đạo trưởng Hướng Hư đã ra tay giúp đỡ!” Đại sư Thích Ngôn nhìn đạo trưởng Hướng Hư, khẽ cười nói.

“Nên làm thôi!” Đạo trưởng Hướng Hư lắc đầu cười một tiếng. Sau đó hai người lại nhìn về phía Matsushima Kazuki, trong mắt lóe lên tia căng thẳng. Bởi vì trực giác nói cho bọn họ biết, Matsushima Kazuki mới là kẻ đáng sợ nhất.

“Ái chà, khá là thú vị, rốt cuộc vẫn có hai kẻ đánh được!” Matsushima Kazuki híp mắt, cười lạnh nói.

“Matsushima, cậu muốn đánh với ai trong số hai chúng tôi trước?”

“Cậu yên tâm, chúng tôi không vô liêm sỉ như cậu, lấy hai đánh một áp bức người ta đâu!” Đạo trưởng Hướng Hư trừng mắt nhìn Matsushima Kazuki, lạnh giọng nói.

“Ha ha, không cần lằng nhằng vậy đâu, hai người các ông cùng lên đi!” Matsushima Kazuki cười lạnh lắc đầu, khinh thường nói.

Anh ta vừa dứt lời, cả đạo trưởng Hướng Hư lẫn đại sư Thích Ngôn đều ngẩn ra.

“Mẹ nó, kiêu căng quá rồi đấy?”

“Hai vị đại sư, mau đánh lũ chó Nhật này đi!”

“Hai vị đại sư, tuyệt đối đừng nương tay, để thằng khốn này biết sự lợi hại của võ thuật Hoa Hạ chúng ta!”

“Đúng vậy, mau đánh chết nó đi, để cho nó lết từ đây ra ngoài!”

Mọi người nhất thời tức điên lên, nhao nhao giận dữ hét. Chu Thái thấy như vậy thì cũng nhíu mày, nhịn không được hỏi Diệp Thu: “Cậu Diệp này, cậu cảm thấy kết quả sẽ như thế nào khi đạo trưởng Hướng Hư và đại sư Thích Ngôn liên thủ đánh Matsushima Kazuki?”

“Sẽ thua!” Diệp Thu thản nhiên nói.

“Matsushima Kazuki sẽ thua ư?” Chu Thái vội vàng xác nhận lại.

“Không, hai người bọn họ sẽ thua!” Diệp Thu thản nhiên nói.

“Cái gì! Cái này…” Chu Thái giật mình…