Dưới ánh mắt tràn ngập mong đợi của mọi người, Triệu Hách ngẩng đầu bước đi tới trước mặt Taro Yamamoto, ngửa đầu lên, hai mắt híp lại, dùng khuôn mặt miệt thị nói: “Thằng ôn con kia, dám cả gan khiêu chiến võ thuật Hoa Hạ chúng ta, hôm nay tao sẽ cho mày khóc lên khóc xuống, cũng đừng có nói là tao đây bắt nạt mày, nhường mày ra một đòn trước, ra tay đi!”
“Ha ha!” Taro Yamamoto cười lạnh, cũng không thèm nói nhảm mà nâng chân đạp thẳng về phía Triệu Hách.
Triệu Hách vẫn luôn tỏ ý khinh miệt thấy vậy, sắc mặt bỗng hoàn toàn thay đổi, bởi vì cú đạp này của Taro Yamamoto nhanh vô cùng, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. Triệu Hách tránh đòn không kịp, chỉ trong chớp mắt đã bị đá trúng bụng dưới.
Chỉ nghe “Hự” một tiếng, anh ta hét lên thảm thiết, cơ thể Triệu Hách lập tức bay hẳn ra ngoài, ngã cái rầm trên đất, một hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
Toàn bộ võ quán thoáng cái yên tĩnh hẳn đi, nhóm người vốn mang theo chờ mong kia bây giờ đều đang đứng đực cả ra. Bọn họ đang chờ Triệu Hách dạy dỗ Taro Yamamoto một chút, gϊếŧ thằng ranh này để đánh đòn phủ đầu. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, Triệu Hách lại bị thua nhanh như vậy, nhanh tới bất thường! Đây đúng là điều ngoài dự đoán của mọi người!
“Ha ha ha, võ thuật của Hoa Hạ cũng chỉ đến thế mà thôi, không chịu nổi một đòn đánh!” Matsushima Kazuki ngửa đầu cười phá lên, tỏ ý khinh thường. Những người đang ngồi đó nghe thấy vậy, sắc mặt đều trở nên kém đi.
“Còn kẻ không biết lượng sức nào muốn lên đây đấu thử không?” Taro Yamamoto phách lối nhìn về hàng ghế của khách quý, gào lên thật to.
“Để tôi!” Một nam trung niên mặc đồ luyện công màu trắng vỗ đùi đứng lên khỏi ghế. Mà người này là truyền nhân của mười hai ngón võ chân, Đàm Nhất Trác! Đây là sự tồn tại lừng lẫy nhất nhì giới võ thuật Giang Châu. Bây giờ lại gặp được.
Mọi người đều ngẩn ra, lập tức như thấy được hi vọng, vội vàng nói đệm vào để trợ uy: “Đại sư Đàm cố lên, nhất định phải báo thù cho đại sư Triệu đó!”
“Tuyệt đối đừng để thằng khốn kia đánh bại!”
“Đại sư Đàm, cho bọn chúng biết sự lợi hại của ngón võ chân Hoa Hạ đi!”
…
Trên khán đài, Chu Thái quan sát thấy như vậy thì cũng nhíu mày, lập tức quay sang nhìn Diệp Thu bên cạnh, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Cậu Diệp này, cậu cảm thấy lần này vị đại sư Đàm kia có đánh bại được Taro Yamamoto không?”
“Không thể!” Diệp Thu lắc đầu.
“Cái tên Taro Yamamoto kia mạnh như vậy ư?” Chu Thái ngạc nhiên hỏi.
“Không phải do gã quá mạnh, mà là những người này quá yếu, có lẽ chỉ có vị hòa thượng ngồi hàng đầu tiên và đạo sĩ kia có thể xem được, còn những người khác chẳng qua chỉ là hạng người mượn chùa ít danh tiếng của võ thuật Hoa Hạ mà thội!” Diệp Thu thản nhiên nói.
Chu Thái nghe thấy lời ấy cũng thầm giật mình. Phải biết rằng những người ngồi trên ghế khách quý kia đều là những bậc thấy có tiếng trong giới võ thuật Giang Châu, là cao thủ trong cao thủ.
Nhưng trong mắt của Diệp Thu, ngoại trừ đại sư Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư, những người khác đều là những kẻ không thể đọ nổi. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Diệp Thu, Chu Thái cũng bình thường trở lại.
Mà đúng thật vậy, trong mắt người đã đứng trên đỉnh cao thế giới này như Diệp Thu, dù có xem tất cả mọi người như sâu kiến thì cũng không quá đáng.
Cứ như vậy, trong ánh mắt kỳ vọng của mọi người, Đàm Nhất Trác đi tới trước mặt Taro Yamamoto. Đầu tiên ông ta hung dữ trừng Taro Yamamoto một cái, cười lạnh nói: “Vừa rồi là do đại sư Triệu chủ quan, mới khiến cho mày có cơ hội lợi dụng, nếu lấy cứng đối cứng thì mày cũng chẳng là cái thá gì, nào, để tao thay thế đại sư Triệu dạy dỗ mày!”
Nói xong, Đàm Nhất Trác quét chân một cái, dùng tốc độ cực nhanh quét ngang qua Taro Yamamoto. Nhưng khi thấy như vậy, trong mắt Taro Yamamoto lại lóe lên chút khinh thường, không thèm tránh né mà lại tung chân, đón lấy đòn quét của Đàm Nhất Trác.
Chỉ trong chớp mắt, chân của hai người va vào nhau. Tiếng xương gãy cái “Rắc” đột nhiên vang lên, người ta còn chưa kịp phản ứng, Đàm Nhất Trác đã biến sắc, đứng tại chỗ ôm lấy chân mình nằm lăn trên đất, đau đớn kêu rên, vì qua lần va chạm này, chân của ông ta đã bị Taro Yamamoto đá gãy luôn!
Khán giả có mặt ở đây đều sợ tới ngẩn ngơ, tròng mắt suýt nữa lọt ra ngoài hốc mắt. Nếu như trận đầu tiên Triệu Hách thua vì anh ta quá chủ quan, quá ngạo mạn, để Taro Yamamoto ra tay trước, mất đi lợi thế nên mới thua thì vẫn còn thông cảm được. Nhưng rõ ràng lần này Đàm Nhất Trác ra tay trước, hơn nữa còn đối kháng trực diện với đối phương, nhưng vẫn thua thảm hại như trận trước, điều này đã đủ để chứng minh được sự chênh lệch thực lực giữa hai bên!
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể bình tĩnh được nữa.
“Ha ha ha, vẫn không chịu nổi một đòn thôi, xem ra võ thuật Hoa Hạ của các người còn vô dụng hơn tôi đây tưởng tượng nhiều!” Matsushima Kazuki lại lần nữa phá lên cười, trên mặt toàn là ý mỉa mai. Sau đó anh ta nhìn thẳng về nhóm đại sư giới võ thuật ngồi ở hàng ghế khách quý, cười lạnh châm chọc nói: “Chẳng lẽ giới võ thuật Hoa Hạ các người không có ai đánh được à?”
“Cảm phiền các người có thể cho ai giỏi võ ra đánh nhau với chúng tôi không, hai người vừa rồi yếu quá!”
“Còn ai muốn đánh nữa không?”
“Chọn người giỏi chút nhé, đừng có để cho tôi quật ngã chỉ bằng một chiêu, đúng là tẻ nhạt!” Taro Yamamoto cũng nhìn vào ghế khách quý, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhưng lần này, những vị đại sư giới võ thuật kia lại ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không còn ai dám đứng ra nữa. Dù sao thực lực của bọn họ cũng chẳng khác hai người Triệu Hách với Đàm Nhất Trác là bao. Cho dù đi lên cũng chỉ một chiêu là ngã, mất mặt quá.
Mà Matsushima Kazuki thấy không có ai dám đứng ra đánh, nụ cười phách lối trên mặt càng đậm thêm, khinh bỉ nói: “Chà chà chà, xem ra không có ai dám đối kháng hả?”
“Đúng là một lũ rác rưởi, về sau đừng có đứng trước mặt bọn này khoe khoang gì mà võ thuật Hoa Hạ, chẳng qua chỉ là đống rác mà thôi, là rác trong rác, mau tống võ thuật Hoa Hạ của các người xuống địa ngục đi!”
Đám người đang ngồi nghe thấy vậy thì tức điên lên, mắt trừng thật lớn. Sắc mặt Mạc Côn cũng trầm xuống, cắn răng nói: “Các người đừng khinh người quá đáng, bọn họ không dám đánh với cậu thì để tôi đánh!”
Mạc Côn đang muốn ra tay thì chỗ ngồi khách quý lại có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Thí chủ Mạc chờ đã, nếu không ai muốn lên đánh, vậy thì để bần tăng thử xem sao!”
Đám người kia nghe tiếng quay ra nhìn, đây không phải ai khác mà là đại sư Thích Ngôn nãy giờ vẫn giữ im lặng. Trong mắt đám người vốn đang tuyệt vọng lại dấy lên tia hi vọng. Bởi vì người này được xưng là người đứng đầu trong giới võ thuật Thiếu Lâm, thực lực của đại sư Thích Ngôn có thể đánh bại được phần lớn đại sư võ thuật ngồi trên đó.
Nếu ông ta ra tay, vậy thì chắc chắn có thể đánh bại được Taro Yamamoto! Thế là lúc này, những người đang ngồi ở kia lại sôi trào lên!
Mạc Côn đang muốn ra tay thì chỗ ngồi khách quý lại có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Thí chủ Mạc chờ đã, nếu không ai muốn lên đánh, vậy thì để bần tăng thử xem sao!”