Sau Khi Xuyên Thư Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Điên Phê Chơi Hỏng

Quyển 1 - Chương 1.3: Nhịn không được mà tự thủ

Sau khi tắm xong, Nhĩ An liền cầm khăn lông xoa đầu. Cậu đi đến tấm gương mờ sương, không hiểu sao Nhĩ An lại có ý muốn đưa tay ra lau đi. Nhĩ An nghĩ gì làm đó, thật sự lấy tay lau gương.

Mặt gương lưu lại dấu vết năm ngón tay. Gương trong suốt phản chiếu bóng hình người đối diện. Khuôn mặt đẹp trai. Hàng mi dài cong vυ't. Đôi mắt trong sáng. Đuôi mắt hơi dài mang lại cảm giác vừa tự nhiên vừa quyến rũ. Màu môi ẩm nước rất đẹp. Vừa tắm xong, đôi mắt ướt dầm dề, khóe mắt phiếm hồng, xinh đẹp không gì sánh được.

Vài sợi tóc dài đen nhánh ướŧ áŧ dính vào gáy, mang theo chút cảm giác gợϊ ȶìиᏂ.

Xương quai xanh tinh xảo, hai hạt đậu đỏ ửng hồng tươi tắn, vòng eo tinh tế trắng ngần chẳng có chút thịt thừa. Lúc này, dấu vết năm ngón tay gầy guộc trong gương đang ấn vào một bên đầṳ ѵú.

Nhĩ An nhìn người trong gương, lập tức thất thần. Thật ra mỗi lần đi vào các loại tiểu thuyết, thân thể cậu khoác lên người đều giống hình dạng thật sự của cậu. Nhưng không biết vì sao hôm nay thân thể này lạ như vậy, dường như không phải cậu. Nhĩ An vì vậy mà có phản ứng, cái loại cảm giác này vừa kỳ quái lại vừa có sự sợ hãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Gương nửa người có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, bao gồm cả thân hình trắng nõn non nớt không quấn khăn tắm. Không biết vì lí do gì, tầm mắt Nhĩ An bị những thứ trên người mình hấp dẫn, trong lòng thầm nghĩ đồ vật đó vừa nhỏ nhắn đáng yêu lại vừa đáng thương. Cậu rất muốn liếʍ láp hôn hít nó, sau đó dùng răng nanh nhỏ nghiền nát qυყ đầυ màu hồng phấn, làm chủ nhân của nó khóc thút thít.

Người trong gương lúc này đang ở trong một trạng thái vô cùng kỳ lạ, trên mặt là biểu cảm hưng phấn và dâʍ ɖu͙©. Đôi mắt lại tràn ngập đau đớn không chịu nổi.

Nhĩ An không biết bản thân bị làm sao. Cậu khẳng định mình không phải yêu ma quỷ quái gì, nhưng cơ thể hiện tại hoàn toàn mất khống chế.

Nước mắt lặng lẽ rơi, lòng bàn tay thon dài trắng nõn lướt qua đón lấy, sau đó đưa vào trong miệng. Nhĩ An có thể cảm nhận được khoang miệng ấm áp bao bọc lấy ngón tay mình, cẩn thận liếʍ láp, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua quấn lấy ngón tay, sau đó chậm rãi thọc vào rút ra. Nước miếng trượt theo đầu ngón tay xuống cơ thể, những giọt nước trong suốt dính trên hạt đậu đỏ. Nhĩ An cảm thấy thân dưới sưng tấy và đau đớn.

Trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng nức nỡ không rõ ý vị và tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Nhĩ An bất lực, giống như đang nhìn người trong gương, đối diện với đôi mắt màu đen với niềm quấn quýt say mê cháy bỏng.

Nước mắt dần chảy ra từ đôi mắt nhạt màu của cậu. Nhĩ An chưa từng bị đối xử như vậy, thậm chí cậu còn không biết mình có thể tự chơi mình thế này.

Tay trái không tự chủ được mà cầm lấy hình trụ nhỏ nhắn dưới thân, vuốt ve lên xuống. Tinh hoàn trướng đau được xoa nắn trấn an mấy lần rồi bị dùng sức mà nhéo nhéo. Hai chân Nhĩ An mềm nhũn. Dươиɠ ѵậŧ cậu tiết ra chất dịch màu trắng ngà dính cả lên bụng. Ngón tay dính chất lỏng đưa vào trong miệng, có hơi tanh, nhưng đầu lưỡi không tự chủ được mà liếʍ láp.

Nhĩ An không thể kiểm soát mà phát ra tiếng “Ưm a… Ưm a…” khàn khàn. Dươиɠ ѵậŧ lại dựng đứng lên. Nhĩ An cảm giác bên hông vừa vô lực vừa đau đớn.

Nước mắt chậm rãi chảy xuống, Nhĩ An bước đến bồn rửa mặt, ngồi ở trên mặt bàn đá cẩm thạch. Cảm giác lạnh lẽo khiến cậu thoải mái thở dài một tiếng. Mông cọ xát mặt bàn trơn nhẵn lạnh lẽo hai lần, Nhĩ An nhìn mình trong gương, chậm rãi chống người ngồi xuống thật mạnh. Cậu bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ, phát ra tiếng bạch bạch bạch trong phòng tắm.

Cùng lúc đó, hai tay Nhĩ An dùng sức chà đạp hai viên đậu đỏ trước ngực. Nhĩ An muốn có ai đó hung hăng đến cắn chúng, ngứa quá.