Mặt cậu như trẻ con, làm bộ bĩu môi như này, không hề có cảm giác không phù hợp, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu, chỉ là Ôn Yến Minh không thích Thu Triều kiểu này, thế nên một tí cảm giác cũng không có.
Tâm trí của hắn đều đang đặt trên người Phó Như Niên ban nãy...
Ôn Yến Minh liếʍ liếʍ môi, nhịn không được nới lỏng cà vạt, dặn dò bảo: “Bây giờ em ở chỗ này tiếp đãi, anh đi tìm chú Thành hỏi một chút tiến trình tiếp theo.”
Vẻ mặt Thu Triều có chút lo lắng: “Em, một mình em ổn không.”
“Em có thể mà.” Ôn Yến Minh xoa đầu Thu Triều, trong lòng lại có chút không kiên nhẫn.
Mấy động tác nhỏ Thu Triều làm sau lưng anh ta, Ôn Yến Minh đều để trong mắt, bây giờ thấy cậu ta giả vờ, thực sự khiến người phản cảm.
Thu Triều đỏ mặt, mắt trông mong nhìn Ôn Yến Minh nói: “Vậy anh nhất định phải nhanh trở về nha.”
“Ur.”
Ôn Yến Minh thuận miệng đáp một tiếng, đi theo hướng ban nãy Phó Như Niên rời đi.
Nhưng mà, nhà vệ sinh đó lại không có ai.
Ôn Yến Minh nhíu mày, tâm trạng nóng nảy nhất thời dấy lên, thậm chí đầu óc nhất thời trống rỗng, nhưng hôm nay có quá nhiều người, anh ta không thể tùy tiện nổi giận.
Ôn Yến Minh đè lại cảm xúc.
Anh ta hít một hơi thật sâu, đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ hành lang bên cạnh.
“Cậu cả Ôn?”
Ôn Yến Minh quay đầu nhìn lại.
Hành lang dài này thông với nhà kính trồng hoa bên ngoài, không gian hành lang không lớn, thậm chí có chút chật chội, chiều rộng chỉ đủ một người đi qua, cũng không sáng sủa, cách cả một đoạt đường dài mới có một ngọn đèn mờ ảo.
Phó Như Niên đứng gần cuối hành lang. Trên đầu cậu là ngọn đèn vàng mờ nhạt, xung quanh đều có chút lờ mờ, chỉ có cậu là cả người sáng sủa.
Từ vị trí của Ôn Yên Minh nhìn sang, Phó Như Niên giống như một yêu tinh vô tình rớt xuống trần gian.
Yết hầu Ôn Yến Minh hơi lăn lộn, sớm đã quên cái người vừa rồi gần như phải làm nổ tung toàn bộ lâu đài mới áp chế được tức giận là ai.
Anh ta bước tới phía trước.
Phó Như Niên vẫn luôn đứng tại chỗ.