Diễn biến hiện tại của cốt truyện rất kỳ lạ, bất luận là cách gọi thân mật của Thẩm Luyện đối với cậu, hay là thái độ của Tần Tiêu đối với cậu, tất cả đều có một khoảng cách chênh lệch nghiêm trọng với thông tin mà cậu nhận được. Cảm giác không thể nắm bắt tình hình này rất khó chịu, nhưng bây giờ Diệp Liên chỉ có thể đi một bước tính một bước, thực hiện vai trò của mình một cách nghiêm túc và tận tụy.
Điều kỳ quặc nhất chính là cốt truyện của hiện tại. Diệp Liên hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Tiêu, cậu chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác và im lặng.
Sau khi hành động này rơi vào trong mắt của Tần Tiêu, nó giống như là cậu đang ngấm ngầm thừa nhận. Tần Tiêu không có ý định truy cứu Diệp Liên về chuyện cậu bỏ thuốc anh, anh thừa nhận, gần đây anh và Thẩm Luyện đều tương đối bận rộn, không có thời gian "Chơi đùa" cùng Diệp Liên, cho nên Diệp Liên cáu kỉnh cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu cáu kỉnh không có nghĩa là cậu có thể nói bậy bạ.
Muốn rời đi? Không thể nào.
Phải trừng phạt cậu thích đáng một chút mới được.
Tần Tiêu chọn một quả trứng rung màu hồng từ đạo cụ tình thú, sau đó anh khẽ gọi một tiếng "Liên Liên", lúc Diệp Liên quay đầu lại một lần nữa, anh lập tức lộ ra một nụ cười: "Ngoan, dạng hai chân ra."
Diệp Liên nhất thời trở nên sửng sốt, trong tiểu thuyết hoàn toàn không nhắc tới thụ chính sẽ phát sinh quan hệ với pháo hôi, tại sao tình tiết lại bỗng nhiên thay đổi đột ngột: "Tần Tiêu, cậu bình tĩnh một chút!" Giọng điệu của Diệp Liên lộ ra sự hốt hoảng, "Chúng ta cứ từ từ nói chuyện!"
"Nhưng tôi không hài lòng với cậu, tôi không muốn tiếp tục nói chuyện." Tần Tiêu giả vờ bất đắc dĩ buông tay, sau đó anh "a" một tiếng giống như vừa bừng tỉnh, "Hay là cậu không thích trứng rung, không sao." Tần Tiêu đặt quả trứng rung kia xuống, đổi thành một cây gậy massage có kích thước kinh người, bề ngoài phủ đầy khối u, sau đó anh cười híp mắt nói, "Vậy thì chọn cái này đi."
Sau khi vừa dứt lời, Tần Tiêu lập tức tiến lên phía trước.
Tiểu khả ái ngây thơ lương thiện là đây sao, mẹ kiếp.
Diệp Liên đã bị dọa sợ đến mức bay màu, giống như ấu thú bị giật mình điên cuồng giãy giụa, hai chân không ngừng quẫy đạp, định đá thụ chính có thiết lập tính cách nhân vật OOC nghiêm trọng xuống giường, nhưng cậu lại bị Tần Tiêu khống chế vfa nắm lấy cổ chân, sau đó anh cưỡng ép tách mở hai chân của cậu.
"Tần Tiêu." Diệp Liên hoảng sợ nhìn chằm chằm Tần Tiêu đang chen vào giữa hai chân của cậu, anh ung dung thong thả đổ chất bôi trơn lên cây gậy massage, "Cậu không thể đối xử với tôi như vậy."
"Hửm?" Tần Tiêu liếc nhìn Diệp Liên, thờ ơ hỏi, "Nói cho tôi biết tại sao." Giọng điệu của anh tràn đầy dáng vẻ "Mèo vờn chuột".
Diệp Liên hoàn toàn trở nên bất cần, cậu bình tĩnh nhắm mắt lại: "Bởi vì người mà Thẩm Luyện yêu chính là cậu, nếu cậu chạm vào tôi, thì cậu ấy sẽ đau lòng."
". . ."
Cửa phòng tắm lập tức mở ra. Tần Tiêu rơi vào trầm mặc, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện vừa bước ra từ phòng tắm, hắn đang dùng khăn lông lau tóc, để trần nửa người trên, . Tần Tiêu có thể nhìn thấy toàn bộ đường cong bắp thịt cường tráng của hắn. Mặc dù Thẩm Luyện không có biểu cảm gì, nhưng toàn thân quấn quanh của hắn được bao bọc bởi một dòng áp suất không khí thấp không thể diễn tả được. Có lẽ là hắn đã nghe thấy lời nói lúc nãy của Diệp Liên.
"Trò đùa này không buồn cười chút nào, Liên Liên." Thẩm Luyện nhàn nhạt nói, "Ai nói cho cậu biết?"
Diệp Liên mở mắt ra, cuối cùng cậu cũng nhận ra được chỗ nào không đúng, tại sao bọn họ lại gọi cậu thân mật như vậy. Sau đó cậu nhận ra rằng ngay từ đầu mình đã không nhận được thứ quan trọng nhất — ký ức của nguyên chủ.
Dưới tình huống bình thường, sau khi ký chủ xuyên không, ký ức của nguyên chủ cũng sẽ tự động hiện lên trong đầu, khiến cho ký chủ có thể nhanh chóng đắm chìm trong cốt truyện. Nhưng cho đến bây giờ, ký ức của Diệp Liên đều trống rỗng, cậu không có bất kỳ ký ức nào của nguyên chủ.
Mẹ kiếp, bug gì thế này.
". . . Tôi đã đọc ở trên diễn đàn." Diệp Liên hít một hơi thật sâu, cậu chỉ có thể "Còn nước còn tát", "Bọn họ đều nói hai người các cậu là CP."
"Tôi hiểu rồi." Trong mắt của Tần Tiêu lộ ra một tia hưng phấn, "Bởi vì chuyện này, cho nên cậu mới cáu kỉnh với chúng tôi? Thậm chí là bỏ thuốc tôi?"