"Tần Tiêu, cậu nói cái gì?" Lúc này Diệp Liên chỉ có thể tiếp tục giả ngốc, cậu định lừa gạt lảng tránh vấn đề này, "Tại sao tôi hoàn toàn không hiểu cậu nói cái gì?"
"À, cậu chờ một chút." Sau khi Tần Tiêu nói xong, anh cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường và bấm số một cách lưu loát, " A lô, A Luyện hả, cậu ấy tỉnh lại rồi, cậu mau về đây. . . A, cậu đang ở ngoài cửa à, vậy tôi cúp máy trước."
Ngay khi Tần Tiêu vừa cúp điện thoại, cửa phòng lập tức được mở ra. Diệp Liên quay đầu lại, đập vào mắt cậu là một chàng thanh niên vô cùng tuấn tú,mang đến cho người khác ấn tượng đầu tiên chính là lạnh lùng, giống như một tảng băng khó gần. Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, Diệp Liên suýt nữa đã phun ra những lời thô tục.
Không phải vì lý do gì, chỉ là bởi vì cậu thanh niên này giống hệt ký chủ ngu ngốc của cậu.
Diệp Liên vốn là hệ thống của cục xuyên không, số hiệu 007, nhiệm vụ thường ngày của cậu chính là hướng dẫn người chơi xuyên không đến các thế giới khác nhau để đột phá nhiệm vụ, mỗi một người chơi xuyên không do cậu dẫn dắt đều có thể đạt được kết cục hoàn mỹ, nhận được thành tích ưu tú nhất, cho nên sự tồn tại của Diệp Liên chính là thần thoại ở cục xuyên không, là hệ thống mơ ước của đông đảo người chơi xuyên không.
Cho đến một ngày, cậu bị ràng buộc với một ký chủ ngu ngốc, kết thúc sự tích thần thoại của cậu, lúc này tai họa đã ập xuống.
Sau khi tên ngốc vô dụng đó lần lượt đánh sập bảy thế giới, cục trưởng của cục xuyên không lập tức giận dữ, với tư cách là hệ thống, Diệp Liên cũng bị liên lụy và nhận sự trừng phạt, cậu buộc phải dùng thân phận của người xuyên không để vượt qua các cấp độ khó của bậc cao nhất [Cấp độ Địa ngục] Đóng vai kẻ phản diện pháo hôi độc ác của thế giới này, mục tiêu chính là khiến cho công chính thành công happy ending với thụ chính.
Ưu điểm duy nhất là Diệp Liên không cần hệ thống, bởi vì cậu có chức năng hệ thống của riêng mình.
[ Thẩm Luyện, công chính, mỹ nhân phúc hắc lạnh lùng băng sơn, cậu hai của nhà họ Thẩm siêu cấp quyền thế, bị sự ngây thơ lương thiện của Tần Tiêu thu hút, sau đó lâu ngày sinh tình đối với Tần Tiêu. ]
Nhưng bây giờ Diệp Liên cảm thấy chức năng này có cũng như không, nhất định là cậu đã cầm nhầm kịch bản?
"A Luyện, cậu mua cái gì thế, cho tôi xem một chút?" Tần Tiêu bừng bừng hứng thú nhận lấy túi đồ từ tay của Thẩm Luyện, sau đó đổ tất cả đồ trong túi lên giường, "Ồ, chơi lớn vậy sao?"
Nghe thấy giọng nói tràn đầy vui vẻ của Tần Tiêu, Diệp Liên miễn cưỡng chống người lên, muốn nhìn rõ rốt cuộc là Thẩm Luyện đã mua thứ gì. Khi nhìn thấy đạo cụ tình thú nằm rải rác trên ga trải giường màu trắng, sắc mặt của cậu trở nên tái nhợt vì sợ hãi: "Tại sao cậu lại mua những thứ này?"
"Là chuẩn bị cho cậu." Thẩm Luyện ở bên cạnh nhàn nhạt nói, "Lần này cậu rất không ngoan, Liên Liên." Sau khi dứt lời, Thẩm Luyện lập tức xoay người đi về phía phòng tắm, "Tôi đi tắm trước."
"Đi đi, ở đây để tôi lo." Tần Tiêu xua tay, sau đó cúi người xuống, một tay đặt bên đầu của Diệp Liên, "Bây giờ tôi cho cậu cơ hội giãi bày, tại sao cậu lại bỏ thuốc tôi, hửm?"
Đại não của Diệp Liên lập tức vận hành với tốc độ cao, dưới tình huống hiện tại, nếu cậu nói ra pháo hôi ở trong cốt truyện đã làm gì đối với đương sự, thì cậu nhất định sẽ bị Tần Tiêu xé xác.
". . . Thật ra tôi đã thầm mến cậu rất lâu rồi, tôi luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu, nhưng trong mắt cậu lại không hề có tôi, cho nên tôi mới nhất thời hồ đồ." Diệp Liên miễn cưỡng giải thích, giọng điệu của cậu mang theo sự tủi thân và đáng thương, giống như một con mèo con vừa làm sai chuyện gì đó và lập tức nép vào trong ngực chủ nhân để làm nũng giả chết, "Tần Tiêu, cậu hãy bỏ qua cho tôi lần này, tôi đảm bảo sau này sẽ không đến gần cậu, cách xa cậu và Thẩm Luyện. . ."
"Tôi thích nghe mấy câu đầu, cho nên tôi tạm thời xem nó là lời tỏ tình của cậu." Tần Tiêu vuốt cằm, nụ cười trên môi lộ ra vẻ nguy hiểm khó hiểu, "Nhưng những câu sau. . . Liên Liên, cậu đang cố ý khiêu chiến với tôi, hay là khiêu chiến sự kiên nhẫn của Thẩm Luyện?"