Phượng Ly lo là Thanh Sam sẽ liên hợp với nhau, như vậy thì không dễ chơi. Tuy rằng nàng không e ngại hai người, nhưng thật sự vẫn thích nắm quyền chủ động hơn. Mình còn chưa nói với đại phu nhân, đại phu nhân đã hiểu ý của mình rồi, cho thấy đại phu nhân cũng cực kỳ thông minh, Phượng Ly liền an tâm ở bên cạnh nhìn bà và nhị di nương đàm phán.
"Bây giờ không giống ngày xưa, ta và muội không ai ngăn được." Đại phu nhân thở dài một cái, dường như cực kỳ bất đắc dĩ.
"Người lão gia sủng ái nhất là tỷ, tỷ lo lắng cái gì?" Nhị di nương quái gở hừ lạnh một tiếng.
"Nếu mười tám năm trước muội nói câu này thì ta còn tin, nhưng qua nhiều năm như vậy, trong lòng lão gia không còn một mình ta nữa. Ta biết mấy năm qua nàng ta luôn dùng thân phận thị nữ hầu hạ bên cạnh lão gia, người lão gia sủng ái nhất là nàng ta mới đúng, có hơn phân nửa thời gian đều nghỉ ngơi trong phòng nàng ta, người trong phủ cũng chấp nhận vị trí nàng ta. Mặc dù bây giờ ta trở về cũng không thay đổi được gì, ở phủ ta không có thực quyền, lại không có được trái tim của lão gia, nói tới thì ta mới là người khó xử nhất."
Lời nói của đại phu nhân cũng không phải vô lý, nhị di nương cũng luôn thấy lạ. Rõ ràng mấy ngày nay Phượng Thanh sủng ái đại phu nhân như vậy, tại sao vẫn chưa giành quyền chưởng gia từ tay mình giao cho đại phu nhân? Hơn nữa nếu thật sự mất trí nhớ, quan hệ với Thanh Sam lại không có gì thay đổi, mọi người đều là người thông minh, chút chuyện này vẫn hiểu được.
"Mẹ, con tới thỉnh an người." Ngay lúc trong lòng nhị di nương đang có rất nhiều nghi vấn, một người tiến vào phòng, là Phượng Thanh Dương ngày nào cũng đúng giờ tới thỉnh an bà ta.
Hắn ta thật không ngờ rằng hôm nay Phượng Ly và đại phu nhân cũng ở đây.
"Đại phu nhân." Phượng Thanh Dương hành lễ một cái, chỉ có điều lúc nhìn thấy Phượng Ly, vẻ mặt có chút phức tạp, trong lúc nhất thời không nói ra được rốt cuộc là cảm xúc gì.
"Ừm, Tiểu Đào con lui ra đi, mẹ có lời muốn nói với tỷ tỷ. Đúng rồi, tối nay còn phải vào cung dự tiệc, con đi thay bộ y phục đẹp, tránh để người khác tưởng là Phượng phủ chúng ta không có tiền." Nhị di nương biết tâm tính đứa bé này khá chất phác, không muốn hắn ta tham gia những chuyện này.
Một mặt hắn ta không thích thì không nói, mặt khác rất có thể bị hắn ta làm rối tung lên, hiện tại Phượng Ly cũng rất yên tâm về đại phu nhân, sau khi trái tim một nữ nhân trở nên tàn nhẫn thì có thể một mình đảm đương một phía được rồi.
"Mẫu thân, vậy con đi trước đây."
"Được." Đại phu nhân biết mỗi chuyện Phượng Ly làm đều có mục đích của mình, từ trước đến nay bà chưa từng hỏi Phượng Ly đi đâu.
Phượng Ly đuổi theo Phượng Thanh Dương vừa ra ngoài, đã mấy ngày kể từ khi hắn ta bị chém đứt tay, bản tính của Phượng Thanh Dương này không xấu, vì vậy nàng vẫn có giác ngộ của y sư.
"Khoan đã."
Bước chân Phượng Thanh Dương ngừng lại, hiện tại hắn ta rất không bình tĩnh, bởi vì không biết làm sao đối mặt với Phượng Ly, nhất là sau sự kiện xảy ra ngày hôm đó.
"Có chuyện gì à?" Mặc dù đang hỏi Phượng Ly, nhưng mắt hắn ta lại nhìn sang hướng khác.
"Đúng vậy, quả thực là có chuyện, tìm một chỗ yên tĩnh đi." Phượng Ly trực tiếp mở miệng.
Phượng Thanh Dương biết từ trước tới nay nàng đều nói chuyện rất ngắn gọn, nhất thời không đoán được Phượng Ly muốn làm gì, ấn tượng hôm đó Phượng Ly cho hắn ta cũng là vừa chính vừa ta. Hẳn nàng thuộc về kiểu người người khác không trêu chọc nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động đánh người khác.
Nhưng hôm nay mình không có trêu chọc nàng, nàng lại muốn làm gì? Hai người một trước một sau tới viện của Phượng Thanh Dương.
"Có chuyện gì tỷ nói ở đây đi."
"Cởϊ áσ của ngươi ra." Phượng Ly trực tiếp mở miệng.
"Tỷ muốn làm gì?"
"Làm gì? Xem vết thương của ngươi khép miệng tới đâu rồi, nếu có chỗ nào bất thường, ta còn kịp thời bù đắp một chút. Nếu không ngươi cho rằng ta muốn làm gì ngươi?"
Phượng Ly vừa nói vậy, Phượng Thanh Dương mới dừng nghĩ lung tung. Nếu Phượng Ly có thể nối lại cái tay gãy của hắn ta, vậy y thuật của nàng nhất định không tầm thường, đây chính là một cơ hội tốt, không có ai lại từ chối..
Phượng Thanh Dương không hề nghĩ ngợi trực tiếp cởϊ áσ, giờ phút này Phượng Ly vậy mà cảm giác khuyên tai trong nháy mắt lạnh xuống, cảm giác này nàng quá quen thuộc, cứ như Quân Vô Dạ đứng ở bên cạnh nàng. Cũng chỉ có người kia mới có hơi thở lạnh băng như vậy, nhưng đảo mắt nghĩ, khuyên tai này vốn là đồ của hắn, cho nên giống hắn cũng rất bình thường.
"Đưa tay đây." Phượng Ly căn bản không nghĩ nhiều, giờ phút này nàng chỉ dùng ánh mắt một thầy thuốc xem thương tích của người kia khôi phục thế nào, Phượng Thanh Dương chỉ thấy được nghiêm túc từ trong mắt nàng, hắn ta cũng không nghĩ nhiều.
Phượng Ly phát hiện tốc độ hồi phục của Phượng Thanh Dương rất nhanh, vốn cho rằng nhanh nhất cũng phải một tháng, hiện tại có lẽ xem ra tối đa chỉ dùng nửa tháng là được rồi. Nàng vươn tay định cảm nhận da thịt mới mọc, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.
"Không được chạm vào!" Giọng nói của Quân Vô Dạ trực tiếp truyền đến.
Cho dỳ là Phượng Ly luôn luôn bình tĩnh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói, nàng cũng sợ tới mức suýt chút hồn bay phách lạc, hơn nữa rõ ràng xung quanh không có bóng dáng của người nọ, thậm chí Phượng Ly còn quay đầu lại nhìn.
"Có chuyện gì vậy?" Phượng Thanh Dương thấy trong mắt Phượng Ly toàn là nghi hoặc, còn nhìn bốn phía, rõ ràng hắn ta đã cho hạ nhân lui xuống, nàng đang nhìn cái gì?
Phượng Ly lắc đầu, có lẽ là mình nghi thần nghi quỷ suy nghĩ nhiều, nàng cảm thấy từ khi mình mơ giấc mộng kia thì luôn cảm thấy Quân Vô Dạ ở ngay bên cạnh mình, vừa rồi chắc là nàng sinh ảo giác.
Cho dù là bí thuật truyền âm cũng cần hai người ở trong khoảng cách nhất định, phủ Dạ vương và Phượng phủ cách nhau khá xa, cho dù linh lực của hắn cao cường thế nao cũng không thể truyền tới đây.
Tay nàng vừa mới vươn ra, giọng nói ban nãy lại xuất hiện: "Nếu như ngươi dám đυ.ng vào một tấc da thịt của hắn ta, ta sẽ hủy cái tay này của hắn ta."
Tay Phượng Thanh Dương: Ta đã làm sai điều gì mà các ngươi đều muốn hủy ta?
Lần này nàng nghe rất rõ, tuyệt đối không phải ảo giác của mình, người kia thật sự đang nói chuyện, nam nhân chết tiệt, lại trốn ở chỗ nào nhìn mình đây?
Phượng Ly rút tay về, phẩm tính của đứa nhỏ Phượng Thanh Dương này cũng không tệ, chưa từng làm chuyện xấu, nàng không trong sáng cũng không muốn kéo người khác vào vũng nước đυ.c này.
"Đây là Sinh Cơ hoàn, hiện tại tay của ngươi khôi phục không tệ, nhiều nhất nửa tháng là có thể khôi phục như lúc ban đầu, vẫn là câu nói đó, gần đây không nên sử dụng cái tya này, cho dù là hoàn toàn lành lặn cũng phải bảo dưỡng thật tốt, trong vòng nửa năm cố gắng đừng sử dụng quá mức, nếu không rất dễ gãy."
Phượng Ly dặn dò xong mới rời khỏi, Phượng Thanh Dương nhìn bóng lưng nàng đi, lập tức lên tiếng hỏi: "Tại sao tỷ còn muốn giúp ta?"
"Ngươi là một người tốt, chỉ mong đời này ngươi không đối địch với ta." Phượng Ly không dừng lại, trực tiếp rời khỏi.
Trên tay của nàng tuyệt đối không sạch sẽ, đối với người tốt, từ trước tới nay nàng có sự khoan dung khó hiểu, bởi vì nàng biết rõ, một khi rơi vào bóng tối thì không trở về được nữa, mà nàng xem như nửa sáng nửa tối.
Rời khỏi viện của Phượng Thanh Dương Phượng Ly cũng không phát hiện bóng dáng của Quân Vô Dạ, chẳng lẽ nam nhân này có thiên lý nhãn hay thuận phong nhĩ hay sao? Vừa rồi ở đâu nói chuyện?