Phụ nữ khi yêu có lẽ là người ngu ngốc nhất trên đời, một khi đã yêu người nào đó thì sẽ mất đi lý trí của bản thân, chẳng hạn như Phượng Nhược Nhan.
Trước khi yêu Hách Liên Thần, nàng vẫn còn hiểu rất rõ bản thân mình, sau khi trong lòng có Hách Liên Thần, dường như hơi thở của nàng cũng vì hắn mà thay đổi.
Nói về trang sức, Phượng phủ trang sức nào mà chẳng có? Nàng lại rất vui vẻ với những lễ vật được hạ nhân của Hách Liên Thần chọn, còn tưởng rằng là do Hách Liên Thần đích thân chọn chúng.
Đợi sau khi Hách Liên Thần rời khỏi, nàng còn ghé vào mép giường bên cạnh nhìn vật hắn đưa tới, trong lòng nghĩ hắn thật là tri kỷ, mình mới vừa bị thương tối hôm qua, hôm nay hắn đã nhận được tin tức.
Nếu không phải trong lòng hắn có mình, sao lại vội vội vàng vàng chạy tới, trong lòng Phượng Nhược Nhan giờ phút này, nhất cử nhất động của người nọ đều trở nên ân cần săn sóc.
Dù Hách Liên Thần rời đi đã lâu, trên mặt nàng vẫn mang nụ cười si mê, thị nữ bên cạnh không chú ý việc này, cẩn thận tới báo.
“Tiểu thư, vừa rồi lúc nô tỳ từ Ngự Hoa Viên đến đây, nghe được một tin tức, không biết có nên nói hay không.” Thị nữ sắc mặt có chút không tốt.
“Nói đi.” Giờ phút này Phượng Nhược Nhan cả người đều chìm trong cảm xúc cực kỳ sung sướиɠ, nên nàng căn bản không có chú ý tới biểu hiện trên mặt của thị nữ Thải Cúc.
“Tiểu thư, việc này có quan hệ với…… Đại tiểu thư.” Nghe thấy thị nữ dáng vẻ kia ấp a ấp úng, lại là về Phượng Ly, Phượng Nhược Nhan lập tức để vòng cổ trong tay xuống.
“Tiện nhân kia xảy ra chuyện gì?”
“Nô tỳ nghe người quét rác trong nhà nói, trước khi Đại hoàng tử tới Phượng phủ, dường như là cùng Đại tiểu thư trở về. Vốn dĩ nô tỳ không nên lắm miệng nói những việc này, nhưng dung mạo Đại tiểu thư hiện tại cùng trước kia khác một trời một vực, cho nên nô tỳ sợ……”
Thải Cúc im lặng không nói chuyện, Phượng Nhược Nhan đã trực tiếp dùng hộp trong tay nàng ném thẳng vào đầu thị nữ, “Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ sợ Thần sẽ thích tiện nhân kia!” Khuôn mặt Phượng Nhược Nhan đột nhiên trở nên rất dữ tợn.
Thị nữ không dám né, đành chịu đựng cái hộp đập trúng trán của nàng, sự tình tới nông nỗi bây giờ, nàng nếu biết mà còn không nói, về sau Phượng Nhược Nhan biết từ trong miệng người khác thì mình sẽ bị chết thảm hại hơn.
Cho nên nàng phải nói ngay từ bây giờ, “Nô tỳ không phải ý này, chỉ bằng Đại tiểu thư sao có thể ảnh hưởng tới tình cảm của người cùng Đại hoàng tử, nô tỳ chỉ là muốn đem sự thật nghe được bẩm báo cho người thôi.”
“Được rồi, việc này cũng không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi đứng lên đi.” Phượng Nhược Nhan vốn đã rất tức giận, bây giờ mới dần bình tĩnh lại.
Ý của Thải Cúc nói đương nhiên nàng hiểu rõ, dung nhan Phượng Ly bây giờ cùng trước kia một trời một vực, là nữ nhân, đều sẽ cảm thấy nàng là một uy hϊếp lớn, đặc biệt là Hách Liên Thần luôn luôn chán ghét nàng, sao lại cùng nàng trở về?
Dù không có tận mắt nhìn thấy, lúc này đây Phượng Nhược Nhan chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia đã cảm thấy rất chói mắt, hận không thể bò dậy đi xé xác Phượng Ly ngay bây giờ, nàng khẽ động, làm đυ.ng tới miệng vết thương.
“Tiểu thư người phải cẩn thận, trên người người đang bị thương.” Thải Cúc thấy nàng muốn bò dậy, chạy nhanh lại đỡ nàng nằm xuống trên giường.
“Tiện nhân đáng chết, khẳng định là trong lòng nàng không cam lòng, muốn câu dẫn Thần, chỉ đáng tiếc thân thể ta bây giờ có vết thương không thể nhúc nhích.” Nàng hung hăng đấm một cái lên giường.
Cho tới bây giờ nàng cũng không biết mạng của Phượng Ly lớn cỡ nào, rõ ràng lần trước phái người đi ám sát nàng, vậy mà bất lực trở về. Nữ nhân này giữ lại sớm hay muộn đều sẽ thành tai họa, cần diệt trừ sớm.
“Đúng rồi tiểu thư, khi nãy ta còn nghe được một tin tức, Tam thiếu gia sau khi học xong, đã trở về từ Thuần Dương Môn, thư từ đang ở trong tay Nhị phu nhân, dự tính trong hai ngày này sẽ trở lại.” Thải Cúc báo cho Phượng Nhược Nhan một tin tức tốt.
Phượng Thanh Dương là Tam thiếu gia trong phủ, cũng là con trai của Nhị di nương, lúc còn nhỏ được chưởng môn Thuần Dương Môn nhìn trúng, dẫn hắn đi Thuần Dương Môn tu hành.
Đi một hơi đã mười năm, mỗi năm hắn chỉ có vài ngày nghỉ để trở về, năm nay hắn học xong liền về ở luôn, trong mắt Phượng Nhược Nhan hiện lên vui vẻ, “Thanh Dương sắp về tới nhà?”
“Vâng, chắc chắn là vậy, phu nhân đã xem qua lá thư ngài ấy tự tay viết, đặc biệt để nô tỳ lại đây thông báo cho tiểu thư.” Thải Cúc nhìn thấy Phượng Nhược Nhan không còn tức giận như trước.
“Trở về rất đúng lúc, vừa hay có thêm cánh tay giúp đỡ, tiện nhân Phượng Ly kia, lần này chết chắc rồi!” Bên trong đôi mắt của Phượng Nhược Nhan xuất hiện vẻ gian xảo.
Thuần Dương Môn là một trường phái kiếm đạo lớn, chưởng môn là Đại Kiếm Sư, kiếm sư cũng chuyên dùng kiếm làm vũ khí, sức tấn công rất mạnh mẽ, thích hợp đánh gần. Mà Phượng Thanh Dương là đệ tử chưởng môn, chắc chắn sẽ rất lợi hại.
Cùng lúc đó Phượng Ly cũng nhận được tin tức, là Lãnh Vũ giấu tin tức vào trong mâm trái cây được bưng lên cho nàng, tuy rằng bây giờ nàng tạm thời mặc kệ chuyện của Quỷ Y Môn, nhưng một vài chuyện lớn vẫn cần phải thông báo nàng.
Tất cả đều đã được trích thành tờ giấy nhỏ, lời nói bên trong cũng ngắn gọn súc tích, ví dụ như tin trên cùng là, “Tam thiếu gia Phượng phủ, Phượng Thanh Dương đã rời khỏi Thuần Dương Môn, chạng vạng hôm nay sẽ trở lại Phượng phủ.”
Phượng Ly chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, Phượng Thanh Dương sắp về tới, chẳng phải lại thêm một trợ thủ đắc lực cho Phượng Nhược Nhan?
Tại sao lại cố tình xuất hiện ở thời điểm mình bị cưỡng ép, Phượng Ly chau mày, suy nghĩ phương pháp đối phó.
Vào giữa trưa, mặt trời nắng như thiêu đốt, một vị thiếu niên mặc áo lam, trên lưng đeo một thanh kiếm lớn, không biết xuất hiện từ khi nào ở ngoài cửa Phượng phủ.
Thủ vệ, thị vệ uể oải ỉu xìu ngồi la liệt, cho đến khi nhìn thấy thiếu niên áo lam kia, “Tam, tam thiếu gia?”
“Ồ, là tiểu Tả, một năm không thấy, ngươi đã cao hơn nha.” Thiếu niên áo lam vui tươi hớn hở vỗ bờ vai của hắn.
“Tam thiếu gia, năm nay còn chưa tới tết, người, người sao lại trở về?”
“Ta à, việc học đã xong, nhưng mà cùng ngươi nói sau, ta đi trước gặp nương cùng tỷ tỷ.” Thiếu niên áo lam chạy tới đại viện, thủ vệ thị vệ vốn định nhắc nhở hắn, người nọ đã sớm không thấy bóng dáng.
Phượng Thanh Dương về sớm hơn kế hoạch nửa ngày, cũng chính là lúc Phượng Ly vừa mới nhận được tin tức, thì hắn đã trở lại.
Khi hắn vui vẻ đến tẩm điện của Nhị di nương, nhìn người đang nằm trên giường kia, “Nương, con đã trở về.” Âm thanh nồng nhiệt của thiếu niên vang lên.
Nhị di nương vừa quay đầu lại đã thấy được khuôn mặt tươi cười của thiếu niên kia, “Thanh Dương, con, sao con lại trở về sớm hơn thời gian ở trong thư?”
“Đó là vì trong lòng hài nhi nhớ người, vội dùng thuật ngự kiếm phi hành để trở về, hài nhi thỉnh an nương.” Phượng Thanh Dương còn chưa có phát hiện khác thường, trực tiếp quỳ xuống.
“Thanh Dương, con của ta, con không cần đa lễ như vậy, mau đứng lên, mau…… Đau……” Nàng vừa nhúc nhích đã động đến miệng vết thương trên lưng.
“Nương, người làm sao vậy?”