Phúc Hắc Quỷ Y Cuồng Phi

Chương 159 Liều mạng cũng bảo vệ nàng

Quân Vô Dạ càng nhiều hơn chính là loại cười xấu xa bễ nghễ thiên hạ, cười đến mức khiến ngươi rùng mình nhưng thật ra nụ cười hoàn toàn cũng không có để ý. Hôm nay hắn chẳng qua mới mở thư, thấy được ba chữ đầu trên giấy đã nở nụ cười.

Lân Nhất vừa nhìn thấy nụ cười của hắn, đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm của Quân Vô Dạ, cực ít lộ ra. Giờ khắc này hắn thậm chí muốn đi xem thử, bên ngoài không phải là mặt trăng, mà là mặt trời mới đúng.

Người này cười, cười thật lòng chỉ vì một phong thư mà thôi.

Hoá ra khi trong lòng người, chỉ cần nhìn thấy tất cả thứ có liên quan đến nàng dù chỉ là chữ viết cũng đủ khiến hắn vui vẻ, nở nụ cười.

Lúc trước Quân Vô Dạ cũng đã nhìn thấy chữ viết của Phượng Ly, giống như nàng. xinh đẹp lại có lực, trong câu chữ đều có một loại sức mạnh mà nữ tử bình thường không có, nhưng nét chữ lại rất đẹp.

Đám người trong phòng đều cảm thấy quá thần kỳ, điện hạ vậy bởi vì một phong thư mà cười thánh thế này. Hắc Kì đỡ trán, không thể không nói điện hạ trúng độc quá nặng.

Quân Vô Dạ làm sao biết suy nghĩ của mấy người kia, chẳng qua cảm thấy vì sao nàng không chỉ có bè ngoài xinh đẹp, tính tình đặc biệt, ngay cả chữ cũng không kìm lòng mà nhìn thêm, thật sự càng xem càng thấy đẹp mắt!

Trên thư viết: “Quân Vô Dạ, ta gặp phải phiền toái, cầu ngươi giúp đỡ.” Lời nói đơn giản, cuối thư là một chữ Ly.

Lãnh Vũ tinh tế nói một lần nữa chuyện xảy ra ở Phượng phủ, bổ sung hoàn chỉnh, “Vì thiếu chủ không muốn đánh cỏ động rắn, chúng thần cũng không thể lại gần như trước kia. Thiếu chủ có ý mong Dạ Vương điện hạ phái người linh đến bảo vệ nàng.”

Quân Vô Dạ còn đang cầm lá thư để xem, giống như bên trong có hoa, ngay cả Lãnh Vũ cũng nghĩ ở trong đó ngoài mấy chữ kia ra, chẳng lẽ còn có nội dung khác mình không thấy?

Vì sao vị Dạ Vương điện hạ này nhìn tờ giấy này không rời mắt, thật sự có hơi kỳ lạ, “Dạ Vương điện hạ?” Thấy hắn không trả lời mình, Lãnh Vũ lại kêu một lần nữa.

“Ngươi chờ ở đây.” Lúc này Quân Vô Dạ mới lấy lại tinh thần, nhìn nàng.

Quân Vô Dạ xoay người đi vào bên trong trong phòng, đợi khi hắn đi ra, trong tay đã có thêm một đôi hoa tai thạch não đỏ, được chế tạo cực kỳ tinh xảo, “Để nàng đoe lên người, bất kỳ lúc nào cũng không được gỡ xuống.” Giọng nói của hắn bá đạo nhưng nghiêm túc.

Lãnh Vũ ngạc nhiên nhân hoa tai hắn đưa, mặc dù cảm thấy có hơi kỳ lạ. Đôi vòng tai này có thể có tác dụng gì chứ, nhưng vừa nghĩ đến là hắn đưa, vậy chắc không sai được.

Một đám Minh Sơn, các nàng thấy được Quân Vô Dạ đối xử như thế nào với Phượng Ly, chỉ sợ không có ai trên thế giới này giống như Phượng Ly được Quân Vô Dạ đối xử như thế ó, không hề do dự đã nhận lấy.

“Vậy tiểu nữ không quấy rầy nữa, cáo từ.” Lãnh Vũ hành lễ. Quân Vô Dạ lại nằm lại giường của hắn, nếu Lãnh Vũ nhìn kỹ sẽ phát hiện, sắc mặt Quân Vô Dạ rõ ràng dịu đi so với thời điểm nàng đi vào.

Nàng hoàn toàn cũng không dám nhìn kỹ Quân Vô Dạ, cho nên nào dám quan sát tỉ mỉ. Đợi đến khi nàng vừa rời đi, Lân Nhất mới mở miệng: “Điện hạ, vì một nữ nhân, người có cần làm đến như thế? Mặc dù linh lực của người là rất mạnh, thế nhưng bình thường để cung cấp nuôi dưỡng cho linh người đã cần nhiều linh lực, hiện tại người còn......”

Còn không đợi hắn nói hết, Quân Vô Dạ đã phất tay, cấm hắn nói tiếp tục. Ngón tay mơn trớn chữ người kia viết, đây là bức thư đầu tiên nàng viết cho hắn.

Gương mặt tái nhợt, khóe miệng mỉm cười: “Lân Nhất, lời như vậy bản vương không hi vọng được nghe lại lần nữ, nhớ kỹ, nàng là Dạ Vương phi. Cho dù bây giờ không phải, tương lai sẽ là như thế! Bản vương vì nàng làm gì cũng cam tâm tình nguyện, không có đáng giá hay.”

Tâm tình của hắn hình như rất tốt, nếu không trước kia nghe được Lân Nhất nói lời này đã sớm tức giận, vậy mà lại dùng giọng nói kiên nhẫn nói chuyện với Lân Nhất.

Lân Nhất biết mình quá phận, vội vã quỳ xuống, “Điện hạ, thuộc hạ nói sai.”

“Ngươi cùng Hắc Kỳ đi theo bản vương bên người nhiều năm, suy nghĩ cho thân thể bản vương cũng là chuyện đương nhiên, bản vương sẽ không để ý. Chỉ là nhớ kỹ, ta đã nhận định nữ nhân kia, sau này nếu nàng gặp nguy hiểm, các ngươi dù liều mạng cũng phải bảo vệ nàng.”

“Vâng, điện hạ!” Một đám linh người đều quỳ xuống.

“Bản vương mệt mỏi.” Quân Vô Dạ giơ tay lên, trong phòng tối đi, tất cả linh người đều biến mất, chỉ là môi của hắn vẫn hơi nhếch lên như cũ.

“A Ly, như thế chúng ta sẽ có thể ở cùng một chỗ.”

Đại phu nhân cũng mang theo tâm tình phức tạp về trong phòng. Những ngày qua bà đều ở cùng Phượng Thanh, vốn dĩ tưởng rằng hai người có thể một lần nữa trở lại giống như trước kia, lại không biết Phượng Thanh đã biến thành người ác độc như vậy.

Thời điểm bà trở về, nhìn thấy bên trong ánh nến đã sáng, nói rõ Phượng Thanh đã trở về, lúc này mới điều chỉnh tốt biểu tình, giả bộ như cũng không biết gì đi vào.

Người khác tổn thương bà, hại nàng đều không sao, nhưng muốn thương tổn nữ nhi của bà lại là không thể! Từ nay về sau, nam nhân chung cùng chung gối sẽ trở thành kẻ thù của bà.

Trong một khắc khi mở cửa một, biểu tình của Phượng Thanh và Đại phu nhân đều thanh đổi. Đại phu nhân đẩy cửa vào, trên mặt dương như có chút vẻ u buồn, “Thanh, lần này Li nhi làm có hơi quá, dù nói thế nào bọn họ cũng là trưởng bối và muội muội của nó.”

Phượng Thanh rõ ràng muốn đồng tình với nàng, nhưng ở trước mặt Đại phu nhân lại làm ra vẻ mặt khác, “Lòng hiếu thảo của Li nhi bị bọn họ nói xấu nh thế, ta thấy nên dạy dỗ mới tốt, xem bọn họ sau này còn dám uốn lưỡi hay không. Tục lệ này trong phủ nên sớm chỉnh đốn lại.”

“Thanh, chàng thật sự không trách Li nhi?” Đại phu nhân biết rõ ông ta cố ý giả vờ, vẫn muốn hùa theo ông ta.

“Làm sao có thể, dù sao nó cũng là nữ nhi duy nhất của chúng ta, ta trách ai cũng sẽ không trách nó, sắc trời không còn sớm, nàng cũng đã mệt mỏi, nhanh nghỉ ngơi đi. Ta đã cho người chuẩn bị nước nóng rồi.” Trước mặt Đại phu nhân, ông ta vẫn là dáng vẻ quan tâm.

Nếu là lúc trước không có nghe được mệnh lệnh kia, Đại phu nhân vẫn sẽ tin ông ta. Tên nam nhân gian xảo này, may mà bà đã nhìn rõ.

“Chàng không trách Li nhi thì tốt.” Sắc mặt Đại phu nhân vui mừng, vội vàng đi rửa mặt, chỉ có điều khi quay người, không chỉ có bà, sắc mặt Phượng Thanh cũng đều thay đổi.

Nước mắt của bà rơi xuống chậu nước, khăn gấm làm ướt mặt của bà. Điều đáng buồn nhất trên đời này chính là hai người cùng chung chăn gối lại đều đeo trên mình mặt nạ giả nhân giả nghĩa mặt nạ, đồng sàng dị mộng.

Đêm đó, bà cũng không giống như lúc trước nằm trên khuỷu tay của ông ta, mặc dù bà đã đồng ý với Phượng Ly ở bên cạnh ông ta thám thính tình hình.

Bà muốn giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng thân thể xa thành thật hơn bà nhiều. Bà đưa lưng về phía Phượng Thanh, cả đêm không ngủ.

Đôi mắt Phượng Thanh nhìn bóng lưng của bà càng thâm thúy.

160 Làm việc con gái nên làm

Lãnh Vũ lặng lẽ trở lại trong phủ, vào trong sân thì phát hiện ra khí tức lạ lẫm. Nàng giả vờ làm thị nữ đi tiểu trong đêm quay lại, ôm bụng vào trong phòng, cũng không để lại nghi ngờ.

Tận đến hôm sau, nàng mới bưng nước rửa mặt vào hầu hạ Phượng Ly, “Tiểu thư, tiểu nữa chải đầu cho người.” Hai người biết có người âm thầm theo dõi, chỉ như một cặp chủ tớ bình thường như vậy.

“Được, vẫn búi tóc như ngày thường là được.” Phượng Ly nói.

“Vâng, tiểu thư.” Lãnh Vũ bắt đầu chải đầu cho nàng.

Chờ trang điểm xong, lúc này nàng mới lặng lẽ lấy đôi vòng tai ra, “Tiểu thư, hôm nay mang đôi này đi, màu đỏ vui vẻ. Người ấy à, xưa nay đều ăn quá thanh lịch.”

Nàng liếc mắt với Phượng Ly ra hiệu, Phượng Ly lập tức hiểu rõ khuyên tai này có vấn đề, giống như vô ý bảo: “Được, ngươi đeo cho ta.”

“Vâng, tiểu thư.”

Phong âm thầm nghe được rõ rang. Hai người chẳng qua chỉ nói chuyện bình thường, ở chung như chủ tớ khác, cũng không có gì đặc biệt.

Phượng Ly mới đeo đôi khuyên tai lên, đã cảm giác có hơi kỳ lạ. Đây chỉ là một loại cảm giác, rất khó lấy diễn tả bằng từ, đoán rằng bên trong có linh người, nàng nhanh chóng thích ứng.

Hai người ăn cơm xong trong phòng. Trước kia, lúc không có chuyện gì, nàng sẽ bắt đầu xử lý chuyện trong môn, thời gian nhoáng cái đã qua nửa ngày, hiện tại biết có người giám thị ở bên ngoài, không thể làm chuyện như trước kia.

Nói la cho mình kỳ nghỉ, bây giờ mới bắt đầu, Phượng Ly lại không biết bây giờ mình nên làm gì. Nàng đã lăn ở trên giường mấy vòng, thiên kim tiểu thư mỗi ngày đều ở trong phòng làm cái gì chứ?

“Tiểu thư, nếu người rảnh rỗi, không bằng nô tỳ tìm chút kim để người thêu thùa?” Lãnh Vũ nhìn thấy Phượng Ly thật sự là không chịu được, vẻ mặt phiền muộn.

“Chuyện nữ tính như thế ta không làm.” Phượng Ly am hiểu sử dụng châm pháp, nhưng nàng không có dùng để thêu thùa, đây không phải đại tài tiểu dụng à?

Trán của Lãnh Vũ một mảnh hắc tuyến, “Tiểu thư, người vốn là nữ tử.” Nàng ngược lại là nhắc nhở Phượng Ly.

“Là nữ tử cũng không làm, đi, chúng ta đi ra ngoài dạo phố, mua sắm. Nữ nhân không phải đều thích dạo phố sao, chuyện này nàng vẫn biết rõ.

“Cũng được, đi mua thêm vài mảnh vải may cho cho tiểu thư mấy bộ đồ mới, lại mua thêm đồ trang sức đi.” Lãnh Vũ ở bên cạnh nói, đây mới là chuyện nữ tử nên làm. Những năm gần đây, Phượng Ly tự lập tự cường, ngay cả chuyện nam nhân làm cũng đều bị nàng nhận.

Hai người hẹn cửa, Nha Thanh biến thành gia phó đi theo phía sau hai người. Ai ngờ ra khỏi cửa, nàng không có một chút hứng thú với mấy cửa hàng trang sức vải vóc kia.

“Tiểu thư, chúng ta qua bên Nỉ Hoa phường xem, đây là nơi thiên kim tiểu thư trong Hoàng thành đều thích đến......” Lãnh Vũ còn chưa nói hết.

Phượng Ly đã nhàn nhạt trả lời: “Vậy ngươi đi đi, ta đến đối diện nhìn.” Nàng quay người đi đến một tiệm vũ khí, ngân châm trên người nàng thế nhưng là không còn nhiều.

Cộng thêm lần này đến Minh Sơn càng khiến nàng thấy rõ ràng, ngân châm của nàng còn cần phải cải tiến mới được, hoặc mua thêm một vài ám khí cũng tốt. Tóm lại nàng không cảm thấy hứng thú chút nào với việc mà nữ tử thích làm.

“Tiểu thư, người đi nhầm, tiệm vải ở chỗ này”. Lần này Lãnh Vũ nhưng không nghe theo Phượng Ly, nhất định kéo nàng vào tiệm vải.

“Tiểu thư, mặc kệ người có muốn hay không, người cũng phải làm. Người đừng quên, hiện tại người chỉ là một đại tiểu thư bình thường.” Lãnh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng.

Phượng Ly thở dài một hơi, dù nàng thông minh linh mẫn, nhưng những năm này thật sự không có nhiều tự giác mình là nữ tử.

“Vậy thì vào xem, mau cho các ngươi mấy bộ đồ mới.” Phượng Ly không có tâm tư để ý mình, ngược lại có chút để ý người khác.

Nói xong hai người đi vào trong tiệm vải. Nói đến Nỉ Hoa phường này, là tiệm vải đứng nhất đứng nhì hoàng thành, tất cả vải vóc trong này đều là chuẩn bị cho nhà giàu trong hoàng thành.

Vải rẻ nhất bên trong ít ra cũng phải phải mười kim tệ trở lên. Bách tính trong nhà hơi giàu một chút, cũng chỉ khi nữ nhi xuất giá mới nhịn đau đến mua một tấm vải đỏ để may hỉ phục.

Nếu như nhà có thể mặc vải may hỉ phục, vậy tân nương kia sẽ khiến người ta chú ý, cũng có mặt mũi ở nhà chồng. Cho nên người hơi nghèo khó một chút cũng đành phải đứng ở cổng nhìn rồi rời đi.

Phượng Ly mới vừa mới đi vào đã nghe được tiếng khóc rống bên trong truyền ra: “Chưởng quỹ, xin ngài ngươi thương xót, giảm hơn chút đi.” Một vị trung niên ăn mặc quần áo mộc mạc ôm chặt tấm vải đỏ.

Đối với chuyện này, từ trước đến nay Phượng Ly đều là mắt điếc tai ngơ, xưa nay không phải nhà từ thiện. “Vải sa tanh này như thế nào?” Nàng thản nhiên đi đến bên cạnh, bắt đầu chọn lựa cho Lãnh Vũ.

Nhìn thấy có người đi vào, chưởng quỹ đành nhanh đến chào hỏi, “Trương lão, ta đã nói rồi, giá của ngươi quá thấp, cả tiền vốn ta cũng thu lại được. Coi như ta bán cho ngươi, vậy ngày mai người nghèo toàn thành đều đến tìm ta, ngươi không phải muốn ta đóng cửa sao?”

Phượng Ly nghe chưởng quỹ nói. Chưởng quỹ này còn coi là người thông tình đạt lý, trong lời nói không hề miệt thị người khác, ngược lại là khuyên bảo. Trên đời này có rất nhiều người thích đạo đức giả, tỷ như người giàu có thích chăm sóc người nghèo.

Cửa hàng này không phải hắn khổ sở xây nên sao, một khi quy củ này đánh vỡ, những người khác sẽ dựa theo đó đến chất vấn hắn. Làm ăn kiêng kỵ nhất là không thể phá luật lệ.

“Tiểu thư, ta gì cũng được, ngược lại người cần thêm hai bộ đồ mới, hai thớt vải kia không tệ, tiểu nữ lấy cho người xem.” Lãnh Vũ cũng mắt điếc tai ngơ âm thanh ầm ĩ bên cạnh.

“Thớt vải này bản tiểu thư muốn.” Một giọng nói ngang ngược càn rỡ vang lên. Phượng Ly cũng rất quen thuộc người đến. Liễu Nhược Như, em của Liễu Như nghiên cũng chính là người nhà mẹ đẻ của Nhị di nương.

“Xin lỗi, thớt vải này tiểu thư nhà ta nhìn trúng trước.” Lãnh Vũ cũng không phải người dễ bắt nạt. Quần áo của Phượng Ly chỉ có màu trắng, nàng đi theo bên người Phượng Ly nhiều năm, đương nhiên biết Phượng Ly sẽ thích dạng vải gì.

Từ trước đến nay Liễu Nhược Như đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, làm gì sẽ mua màu trắng mộc mạc như thế? Bản thân cũng rất kỳ quái, ít ra trước khi Phượng Ly xuất hiện, những cô gái kia đều ăn mặc đủ màu sắc, nhưng không có người chọn màu trắng.

“Tiểu thư nhà ngươi tính là cái gì, dám cùng ta giật đồ, tránh vừa đi.” Liễu Nhược Như hoàn toàn là dáng vẻ mười phần điêu ngoa, nghe được bên cạnh âm thanh khóc rống, mày nhăn lại, “Chưởng quỹ, chỗ của ngươi sao ai cũng có thể vào được thế, ồn ào quá, còn không ném hắn ra ngoài cho bản tiểu thư.”

“Trương lão, ngươi xem đi, không có cách gì, ngươi còn chậm trễ làm ăn của ta, ngươi vẫn là trở về đi.”

“Chưởng quỹ, vậy, vậy ta dùng viên hạt châu này trao đổi với ông!”

“Một hạt châu đáng giá mấy đồng tiền, cút, còn muốn đổi vải. Người đâu, ném hắn ra ngoài.” Liễu Nhược Như nói.

“Vân vân!” Một nữ nhi thanh lãnh mở miệng.