Sau khi giao thủ với con yêu quái khỉ này, Phượng Ly mới càng cảm giác được loại sợ hãi này. Có thể một mình ở nơi này mà vẫn còn sống, nhất định là vật tà đạo.
Trên người Phượng Ly vẫn còn rất nhiều máu con khỉ kia, khác với mùi máu bình thường, mùi vô cùng tanh hôi. Lúc này, nghe được tiếng hét rùng mình của con khỉ kia, Phượng Ly sởn cả tóc gáy.
Đương nhiên, nàng không quên yêu quái kia nhai xương của con thú khác ở trước mặt nàng vang lên ken két là âm thanh gì. Nếu thay bằng xương của mình, nàng nhất định sẽ không thoải mái.
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu? Tỷ nghĩ ta tìm được tỷ, nên ăn đầu hay là ăn tay thì tốt hơn?" Nó tự nhủ.
"Tốt hơn là nên bắt đầu ăn từ ngón tay của tỷ đi, nếu không có đầu thì không chơi được. Ta còn chưa ăn qua thịt người đâu, nhìn dung mạo tỷ đẹp như vậy, xương ngón tay sẽ rất giòn." Nó nghiêm nghị nói, giống như đang thảo luận thời tiết của hôm nay.
Phượng Ly cảm thấy cơ thể nó trùng xuống, đuổi theo mình. Nàng biết có lẽ mình không thể chạy thoát, nhưng ngoài việc chạy trốn, nàng cơ bản không có linh lực để chống lại nó.
Đây là cơ hội duy nhất của nàng, thủ đoạn bình thường nàng chống lại kẻ địch không có bất kỳ tác dụng nào với con khỉ này, dù sao linh lực của thần thú ở khu vực thứ sáu cũng đã đạt đến cực điểm, chứ đừng nói đến bây giờ nó đã nuốt chửng không biết bao nhiêu yêu quái.
Chỉ sợ nó đã không phải yêu quái khỉ nữa mà là quái vật khỉ, nên mới có thể tự do thay đổi hình dáng. Nghĩ đến con quái vật thực vật có khuôn mặt trẻ con dễ thương vừa rồi, có lẽ lúc trước đã bị nó nuốt chửng.
Không kịp tiếc nuối cho mạng sống của một đứa bé đáng yêu như thế, bởi vì bản thân nàng rất có thể cũng sẽ là kết cục đó. Một thân ảnh vụt qua nhanh như chớp, trực tiếp chặn đường đi của nàng.
“Tiểu tỷ tỷ, trò chơi kết thúc!” Đầu của nó đã hoàn toàn nằm gọn trên người, không có một chút dấu vết. Nếu không phải vừa rồi chính Phượng Ly tự tay cắt đầu, nàng còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Khóe miệng của con khỉ kia gần như chạm tới mang tai, máu trên răng không ngừng chảy ra, sau đó nó giơ móng vuốt, hất tung Phượng Ly xuống đất. Linh lực mạnh mẽ đánh thẳng vào người, cơ thể bình thường của Phượng Ly cơ bản là không thể chịu được nổi công kích như vậy.
Chỉ thấy ngực đau nhói, cổ họng phun ra một ngụm máu, ngửi thấy mùi máu tanh. Con khỉ lại liếʍ môi, nhắm mắt ngửi thử, “Máu của tiểu tỷ tỷ mùi thật thơm.” Sau đó nó cúi xuống nhìn, ánh mắt rơi lên ngón tay của Phượng Ly.
"Tiểu tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ngươi còn công dụng rất lớn, ta nhất định sẽ không gϊếŧ cô, nhưng để nếm thử, ta sẽ ăn ngón tay và ngón chân của ngươi trước. Mùi vị kia nhất định rất ngon." Sắc mặt nó tràn đầy say mê, ngửi mùi máu tươi.
Phong Ly không còn giả vờ sợ hãi nữa, càng nguy hiểm cô càng bình tĩnh hơn, trong đầu nhanh chóng chạy qua tìm đường trốn chạy, nhưng đều bị từng người một từ chối.
Phượng Ly không tiếp tục giả vờ thành rất dáng vẻ e sợ nữa, càng là thời điểm nguy hiểm nàng mới càng là tỉnh táo, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra cách chạy trốn, nhưng từng loại bỏ từng cái một.
Mấy ngân châm của nàng bắn về phía con khỉ, còn chưa kịp chạm vào cơ thể của nó, đã bị nó dùng móng vuốt bắt lấy, sau đó trực tiếp cắm năm ngân châm vào lòng bàn tay của Phượng Ly, đè nàng xuống đất.
Năm cây ngân châm trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay trắng nõn của Phượng Ly, máu bắt đầu tràn ra, trên đầu của Phượng Ly đầm đìa mồ hôi vì đau, nhưng nàng cũng không hề kêu gào, vỏn vẹn chỉ cau mày.
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ có đau không? Nếu đau thì cứ kêu lên, giấu ở trong lòng sẽ càng khó chịu." Quái vật khỉ rõ ràng muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của nàng, ai biết Phượng Ly vẫn bình tĩnh như vậy, trước đó chẳng qua chỉ là muốn dẫn dắt nó nên mới giả vờ sợ hãi.
“Ta không có linh lực, ngươi cuối cùng muốn cái gì ở ta?” Phượng Ly chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nó chằm chằm, đây cũng là điều nàng tò mò nhất.
“Trên cơ thể ngươi có thứ còn tốt hơn linh lực.” Một tia sáng xẹt qua đôi mắt của yêu quái khỉ. Phượng Ly cau mày, nàng không có linh lực, còn có thứ gì còn tốt hơn linh lực chứ?
Con khỉ không gϊếŧ nàng ngay lập tức, chính là vì thứ kia? "Đó là gì?"
"Là gì à, đương nhiên..." Yêu quái khí nói đến chỗ nàng muốn biết thì đột nhiên dừng lại. Phượng Ly đã giấu trong tay áo một mảnh lân phiến, chỉ cần con khỉ nói ra sự thật, nàng sẽ lập tức đốt lân phiến, xin Xà vương giúp đỡ.
Dù biết chiếc vảy này rất quý giá, tương đương với nàng có ba cơ hội thỉnh cầu Xà vương giúp đỡ. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra, lần này khẳng định nàng không thể tự mình vượt qua khó khăn này.
“Đương nhiên cái gì?” Đôi mắt nàng lóe lên, rất muốn biết.
"Tất nhiên là tasẽ không nói cho ngươi biết. Chậc chậc, ngươi có phải rất khó chịu không? Hận ta đi, tức giận đi!" Đây là mới điều nó muốn thấy nhất, đặc biệt khơi dậy sự hứng thú của Phượng Ly mà không nói cho nàng biết.
Phong Lỵ chỉ cảm thấy trong lòng như một con mèo con nhỏ đang cào nàng. Nhưng dù có tức giận đến đâu cũng sẽ không thể hiện ra, như vậy chẳng phải đúng ý con khỉ này sao?
“Không cần nói cho ta biết, dù sao ta cũng không muốn biết.” Phượng Ly giả vờ không quan tâm, quả nhiên sắc mặt con khỉ thay đổi, như vậy sẽ không thỏa mãn được thú vui xấu xa của nó.
“Ngươi…” Con khỉ kia nhìn thấy sắc mặt Phượng Ly bình tĩnh, dường như hồ nước phẳng lặng không chút gợn sóng, không có chút sợ hãi nào như những con mồi khác bị nó bắt được, “Vì sao chứ, ngươi chẳng qua là người thương, không có linh lực, ngươi không sợ ta?” Giọng nói của nó không còn quái dị như trước, đã trở lại giống nói hợp với thân thể của mình, đây hẳn là giọng nói ban đầu của nó.
"Ta sợ, ngươi sẽ thả ta ra?"
"Sẽ không."
"Vậy thì tại sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta, ta hoàn toàn không phải đối thủ của ngươi. Ta chỉ muốn chết một cách minh bạch, trên người ta cuối cùng có thứ gì mà ngươi muốn?” Phượng Ly lại chuyển chủ đề đến vấn đề trước.
"Xuy ... Ta mới sẽ không để ngươi được như ý. Ta sẽ để cho ngươi nhìn thấy từng ngón tay của ngươi bị ta ăn từng cái một. Hiện tại muốn cầu xin tha thứ còn kịp."
Một người và một con khỉ lâm vào trong giằng co. Nó muốn nàng van xin và sợ hãi, chỉ có điều ở một tay khác, sắp chuẩn bị đốt cháy vảy rắn.
"Ừ, tớ tìm được rồi, chiếc lá hình trái tim, a ..." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, không biết từ đâu một quả cầu lông đen sì chui ra, nó đột nhiên nhảy lên đầu con khỉ, cắn chiếc lá hình trái tim phía trên đầu nó.
Để đánh lừa Phượng Ly, yêu quái khỉ đã sử dụng dung hình ảnh yêu quái đáng yêu mà trước đó nó đã nuốt chửng nhưng chiếc lá trên đầu vẫn thu hồi lại.
Khi Phượng Ly nhìn thấy thân ảnh đen sì kia, hai mắt sáng lên, “Tiểu Bắc?” Sao thứ này lại xuất hiện ở đây?