Phúc Hắc Quỷ Y Cuồng Phi

Chương 121 Lò sát sinh: Hoa địa ngục

Mỗi lần đến cấp độ tiếp theo sẽ xuất hiện một mảng ánh sáng dịch chuyển, và những con thú ở những khu vực cấp cao sẽ không xuất hiện để làm hại những con thú ở cấp thấp.Vì vậy trình độ của dã thú ở mỗi khu vực cũng không chênh lệch nhau nhiều.

Hai người vừa mới tới, liền ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, khắp nơi đều có thể nhìn thấy máu tươi sắc đỏ cùng nước sắc xanh.

Đây mới chỉ là khu vực thứ hai và mà quang cảnh đã như vậy rồi, máu tươi này chắc hẳn là do một con mãnh thú nào đó sau khi bị tấn công đã lưu lại, và nước màu xanh lá cây có lẽ là thảo mộc bị tấn công.

Các linh nhân cũng cảm nhận được nguy hiểm, và tụ tập bên cạnh Phượng Ly, theo lẽ thường, các loài thú và thực vật trong khu vực này đều ở cùng một cấp độ. Khi tranh giành lãnh thổ hoặc vợ / chồng, sẽ có đánh nhau, bình thường sẽ không chủ động tấn công.

Bây giờ trong tầm mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vết máu chưa khô, một số vẫn còn tươi, cũng có một hai ngày, hoặc vài ngày trở lên.

Chúng sẽ liên tục ăn tươi nuốt sống những sinh linh thấp hơn mình để thỏa mãn nhu cầu tăng trưởng. Tất nhiên, cũng có nhiều sinh vật không muốn ăn thịt sinh linh khác để gia tăng linh lực của mình, tới thời kỳ sau, mọi người đều phải ăn thịt những kẻ yếu hơn mình để bảo vệ bản thân.

Kẻ yếu sớm đã bị thôn tính khá nhiều, nên số lượng đã giảm mạnh, trong khi số lượng quái thú hoặc tinh linh mạnh mẽ lại tăng mạnh, và nếu điều này tiếp tục, kẻ mạnh vẫn sẽ cố gắng hết sức để thôn tính đối phương.

Sau khi rời khỏi khu vực này để đến các khu vực khác, trên vùng trời Minh Sơn về căn bản không có một chút ánh sáng mặt trời, một bức tranh đen nghìn nghịt, toàn bộ Minh Sơn đã biến thành một lò mổ.

Phượng Ly và Quân Vô Dạ cả hai người đều trầm mặc, dù là sinh vật nào đi nữa thì nó cũng phải sống, nếu không có thứ đột nhiên xuất hiện ở Minh Sơn thì nó sẽ không thể biến thành dáng vẻ như thế này.

Hai người không khỏi tăng nhanh tốc độ, đầu tiên là muốn nhanh chóng lấy được khỏa hỏa linh châu kia, sau đó bọn họ đi tìm nguyên nhân khiến cho đám dã thú này trở nên điên cuồng như vậy.

Ban đầu Yêu linh thả thứ đó ra là để mọi người tu luyện thật tốt, thời gian trôi qua, có rất nhiều yêu quái lúc đầu đã thay đổi, bắt đầu sử dụng những thủ đoạn bất chính để chiếm lấy quyền lực, đồng thời bản thân nó cũng sẽ chết trong tay của một dã thú mạnh mẽ hơn.

Nó cho thấy rõ rằng ngoài việc gieo rắc các yêu linh ra, thời gian càng dài, những yêu linh này càng có cảm giác mê hoặc lòng người, và sẽ khiến những sinh vật thuần khiết ban đầu trở nên xấu xa.

Trong tầm mắt có một loại sợi lông tơ bị thổi tung bay trông giống như bồ công anh, vốn dĩ là nhìn mấy cảnh thanh tao, nhưng hiện tại lại rải rác trên thảo mộc và những thân cây đầm đìa máu tươi kia, khiến người ta cảm thấy có một loại vẻ đẹp không hài hoà.

“A Ly, chúng ta tuyệt đối không nên ở đây lâu.” Quân Vô Dạ nắm lấy tay Phượng Ly, bước nhanh hơn một chút. Từ lúc hắn ta nhìn thấy những sợi lông tơ bay lượn kia, sắc mặt đã thay đổi rất lớn.

"Có chuyện gì vậy?"

"Bản vương vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, chỉ đơn giản là phóng thích yêu linh, vốn là có ích lợi cho việc tu luyện của sinh linh, vậy tại sao bản vương lại có được tình báo là những sinh linh ở đây thôn tính lẫn nhau, nhưng mà sau khi nhìn thấy những thứ này. Cuối cùng thì bản vương cũng biết được lý do ”.

“Đây không phải là bồ công anh sao?” Phượng Ly nhìn những sợi lông tơ đang bay phất phơ, trông hình dáng giống như loài bồ công anh.

"Không, nếu thật sự là bồ công anh, nàng nhìn lên khắp bầu trời đều là những sợi lông tơ, vậy thì phải cần bao nhiêu bồ công anh? Loại này được gọi là hoa địa ngục, còn được gọi là hoa diệt vong, là một loại thực vật ở trong truyền thuyết, tuyệt đối không thế xuất hiện ở Minh Sơn." Hắn ta giải thích.

Chỉ cần nghe thấy tên của thứ này là đã biết không có gì tốt lành, đương nhiên Phượng Ly cũng biết, chỉ là những cuốn sách cổ mà nàng đã đọc đều chỉ mang một nét vẽ và không miêu tả cụ thể hình dáng của hoa địa ngục nên nàng mới không nhận ra.

Loại bay phấp phơ theo chiều gió này nhìn thì có vẻ đẹp một chút, nhưng thứ được gọi là hoa diệt vong thì thử hỏi tốt như thế nào? Bản thân chúng không có bất kỳ hiệu ứng gây khó chịu nào, nhưng có một đặc tính đặc biệt.

Lơ lửng trên không trung lâu ngày sinh ra ảo giác mê hoặc, xác động vật thực vật sau khi chết sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho những bông hoa diệt vong này, chúng sẽ phân tách ra nhiều hơn.

Cho nên chỉ vẻn vẹn lời nói của yêu linh, để cho sinh linh tu hành và sẽ không làm những chuyện xấu xa như thôn tính lẫn nhau, bây giờ sau khi hai người họ nhìn thấy hoa diệt vong này rốt cuộc cũng đã hiểu được.

“Có người muốn hy sinh tất cả các sinh linh ở Minh Sơn, và một yêu vương mạnh mẽ, tối cao sẽ xuất hiện!” Lúc trước chỉ là suy đoán của Quân Vô Dạ, nhưng bây giờ có thể khẳng định chắc chắn hơn.

"Rốt cuộc thì việc đem toàn bộ sinh linh trên Minh Sơn tuẫn táng, quả thật là quá mất trí rồi, sự xuất hiện của yêu linh kia, còn có sự xuất hiện của hoa địa ngục, đều không phải chỉ là ngẫu nhiên. Hiện tại bản vương lo lắng nhất là có người muốn lợi dụng yêu vương này để đạt được mục đích của mình."

Thỉnh thoảng, bạn có thể thấy các con thú tranh giành linh lực, bởi vì nguyên nhân thôn tính đối phương quá nhanh, nhiều con vật vẫn chưa kịp tiêu hóa được linh lực mà mình đã thôn tính, điều này khiến cho cơ thể của chúng biến đổi rất kỳ quái, ví dụ như chúng có nhiều sừng trên đầu. Hay một con quái vật có nhiều tay.

Ngoại trừ việc sát hại và sát hại, mỗi con thú đều đỏ mắt, vài con nhìn chằm chằm vào Quân Vô Dạ trên đường đi, ngược lại là đối với Phượng Ly vì không có linh lực nên tương đối an toàn hơn.

Tất cả linh nhân đều tập trung bảo vệ Phượng Ly, và một bóng đen xẹt qua khu rừng rộng lớn, nhanh đến mức mọi người không cách nào nắm bắt, nhưng Quân Vô Dạ đã phát hiện ra.

Một bóng người đột nhiên lao về phía cơ thể của Quân Vô Dạ, chỉ khi đến gần hơn Phượng Ly mới nhìn thấy rõ được nguyên dạng của thứ kia, bản thân nó lẽ ra là một con báo, nhưng trên cơ thể lại có một đôi cánh dài và đôi chân đệm thịt của nó cũng đã biến đổi thành móng chim.

Điều kỳ quái hơn nữa là miệng của nó lại là miệng lớn chứa máu của một con rắn, trên đầu còn có hai cái tai lông tơ, nhìn thấy quái vật như vậy, Phượng Ly trong tiềm thức cảm thấy vừa đáng sợ vừa buồn nôn.

“Ngoauuu!” Nó gầm lên trong miệng một tiếng và cắn thẳng vào cổ của Quân Vô Dạ, linh nhân muốn tiến tới để giúp Quân Vô Dạ.

"Rút lui bảo vệ A Ly." Nhiều con vật ở đó đã thành tinh nên chỉ số thông minh của chúng đã tương đương với nhân loại, thậm chí còn tinh ranh hơn cả nhân loại. Quân Vô Dạ lo lắng rằng đây chỉ là giương đông kích tây, thứ này chỉ dùng đánh lạc hướng.

Nếu như các linh nhân đều đến giúp đỡ mình, thế phòng ngự của Phượng Ly sẽ yếu đi rất nhiều, rất dễ dàng bị tấn công, hắn ta không thể để cho chúng có bất cứ cơ hội nào để làm hại đến Phượng Ly.

Hắn ta chỉ đứng yên không nhúc nhích, nhưng Phượng Ly nhìn thấy động tác của hắn ta giống như quăng lưới đánh cá, bởi vì nàng hiện tại vẫn chưa có linh lực nên không thể nhìn thấy linh tuyến, đoán rằng Quân Vô Dạ có lẽ là đang dệt một linh lưới.

Quả nhiên, cơ thể của con báo cả bốn phương đều bị vướng bởi sợi linh tuyến vô hình, một trong số đó trực tiếp cuốn vào cổ họng nó, và cơ thể nó rơi từ trên không trung xuống đất. "Con báo này lợi hại hơn những con trước đây chúng ta từng gặp."

Quân Vô Dạ bước lên trên thân thể nó và nói với vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng Phượng Ly lúc này lại nghĩ rằng, lợi hại nhất là hắn ta mới đúng, chỉ dùng một chiêu đã tóm được nó rồi.