Tiểu Phấn sợ Phượng Ly nhìn không quen dáng vẻ này của mình, lại biến thành hình người, bắt đầu lau miệng vết thương cho Phượng Ly, chẳng qua Phượng Ly luôn cảm thấy nàng tay chân lóng ngóng có điểm không đáng tin cậy.
Ví dụ như bây giờ bôi thuốc mỡ cho nàng đi, Tiểu Phấn làm giống như cạo gió vậy, cạo đến tay của Phượng Ly đều đỏ hết lên, nàng chung quy cũng chỉ là Linh nhân, Dạ vương phủ này trước nay cũng không có nữ nhân tới, cho nên các nàng cũng không có kinh nghiệm.
“Vẫn là ta tự mình làm đi.” Phượng Ly thở dài, thực sự không nên trông cậy nàng ấy bôi thuốc lên cho mình, nàng thuần thục tự bôi thuốc lên tay cùng với mắt cá chân cho mình.
“Cô nương, có phải sức của Tiểu Phấn quá mạnh không?” Tiểu Phấn lúc này mới ý thức được mình mới vừa xoa đỏ cả da của nhân gia, Linh nhân các nàng không có thân thể, cứ xem như đã biến thành bộ dạng giống như loài người, nhưng chung quy cũng chỉ là một khối vỏ rỗng Linh nhân mà thôi.
Phượng Ly ngẩng đầu thấy trong mắt Tiểu Phấn ánh lên sự mất mát, kỳ thật đây cũng không thể trách các nàng được, “Không có, chỉ là dùng sức ít một chút sẽ càng tốt.” Nàng không nói ra chân tướng, bởi vì nàng phát giác Tiểu Phấn này thiên chân hoạt bát, không đành lòng thương tổn nàng.
Quả nhiên vừa nghe thấy nàng nói không sao, Tiểu Phấn liền nhảy dựng lên, “Cô nương, người đừng lấy làm phiền lòng, bởi vì Dạ vương phủ này của chúng ta một hai năm đều rất khó nhìn thấy người khác trừ điện hạ, những người ngày xưa xâm nhập vào vương phủ đều đã bị giải quyết, kể ra người là người đầu tiên không bị thủ tiêu, điện hạ nhất định là rất để ý ngươi.”
Phượng Ly nghe thấy hai chữ thủ tiêu, không khỏi nhíu mày, sao cảm giác mình với động vật đều giống nhau, cái tên Tiểu Phấn này!
“Khụ khụ, đúng vậy.” Nàng thất thần trả lời, “Tiểu Phấn, thuốc mỡ này là đồ tốt, ngươi nói cho điện hạ các ngươi một tiếng, ta rời đi trước đây.”
Phượng Ly thông qua việc ở cùng Quân Vô Dạ, phát hiện hắn đối với mình cũng xem như tương đối tốt, cho nên cũng tương đối tùy ý, Tiểu Phấn lại lắc lắc đầu, “Nhưng điện hạ không có ý để cô nương rời đi, còn nói sau khi cô nương tắm gội xong thì qua dùng bữa, điện hạ đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ta không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải đi, đây là mệnh lệnh của điện hạ.” Tiểu Phấn nói xong muốn lại đây khiêng Phượng Ly đi.
Thấy nàng tiến lại gần mình, Phượng Ly nhanh chóng tránh ra, nàng đã sợ Tiểu Phấn, “Ta đi là được, có điều ta muốn tự mình đi.”
“Vậy…… được rồi, có điều cô nương phải đi nhanh lên, không thể để điện hạ đợi lâu.” Tiểu Phấn vừa thấy chính là thiết phấn của Quân Vô Dạ, làm việc đều vì Quân Vô Dạ mà suy nghĩ.
Nói là để nàng tự mình rời đi, nhưng mới đi đến nửa đường, cái tính nôn nóng này của Tiểu Phấn liền kéo Phượng Li chạy lên, cứ cho là tố chất thân thể của nàng còn có thể, nhưng Dạ vương phủ này lớn như vậy, một hơi chạy tới trước mặt Quân Vô Dạ, khó tránh có chút thở hổn hển.
“Điện hạ, cô nương tới rồi.” Tiểu Phấn mang vẻ mặt hoàn thành nhiệm vụ, nói xong liền rời đi.
Để lại Phượng Ly ở bên cạnh bàn thở dốc, Tiểu Phấn này, nàng đã không còn lời gì để nói.
“Mệt rồi sao?” Quân Vô Dạ cũng đã tắm xong, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ màu đỏ, mái tóc đen óng được buộc hờ hững bằng một sợi dây màu đỏ, cả người đẹp đến không thể tả.
“Vẫn ổn.” Phượng Ly vội vàng thu hồi tầm mắt từ trên phần ngực trắng như tuyết của hắn, nam nhân này mặc y phục không chỉnh tề, mặc như vậy cho ai xem chứ?
Quân Vô Dạ búng tay một cái, ngoài cửa liền có Linh nhân bưng chén đĩa bắt đầu bày đồ ăn, nhìn thấy một mâm thật lớn kia trên bàn rồi lại bày thêm một mâm thức ăn, tràn đầy cả một bàn.
Phượng Ly giật mình, đây là Thao Thiết thịnh yến sao, “Hai người chúng ta ăn sao?” Nàng nhìn thoáng qua Quân Vô Dạ, đống thức ăn này hai mươi người ăn cũng đủ no rồi.
“Dạ vương phủ còn có người thứ ba sống sao?” Hắn hỏi.
Được rồi, cũng không có, Phượng Ly cảm thấy cùng hắn ở cạnh nhau chỉ số thông minh của mình đều trở nên thấp, người này cũng quá mức xa hoa rồi, nhìn những con bay trên trời, chạy trên mặt đất, bơi dưới nước, vốn không phải là món hiếm.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nào hạ đũa, nàng nhìn về phía Quân Vô Dạ, người đó từ bên trong một đống thức ăn lớn mang sang một mâm xào nấm hương cùng canh cải trắng đậu hủ, đem hai loại thức ăn đưa tới trước mặt mình.
“Hai bàn này là của ta, cái khác chính là của ngươi.” Quân Vô Dạ phân chia hợp lý một chút.
Người này…… Phượng Ly nhìn hắn đã gắp đậu phụ vào trong chén của mình, so sánh hai bàn kia trước mặt hắn cùng đống đồ ăn bên này của mình, Phượng Ly cảm giác được ác ý thật sâu.
“Ngươi cũng chỉ ăn này hai món ăn này?” Nàng hỏi.
“Ân,” Quân Vô Dạ đã bắt đầu lùa cơm vào trong miệng.
Ngươi nói người này nếu là phô trương lãng phí, tự hắn chỉ ăn hai món ăn chay kia lại là xảy ra chuyện gì, hơn nữa người bình thường không phải đều cùng nhau ăn cơm sao? “Tự ngươi ăn hai món ăn, vì sao phải chuẩn bị cho ta nhiều như vậy?” Nàng vẫn là hỏi cho ra nhẽ.
“Ngươi lần đầu tiên tới Quân gia làm khách, bổn vương không biết ngươi thích ăn cái gì.” Hắn trả lời theo lý thường.
“Cho nên tất cả ngươi đều chuẩn bị một phần?”
“Ừm, chờ ngươi ăn ra món nào ngon, ta sẽ báo cho linh bếp, tiếp theo sẽ chuyên chuẩn bị cho ngươi.” Quân Vô Dạ ăn cơm tốc độ rất mau, nửa chén cơm chưa gì đã thấy đáy.
“Nhưng ngươi vì sao chỉ ăn này hai món ăn này."
“Bổn vương thích, nữ nhân này sao cứ lải nhải thế, mau ăn cơm, không ăn sẽ đói.” Nói xong hắn lại ăn một ngụm cơm.
Phượng Ly nhìn thấy hắn nghiêm trang lùa cơm ở đó, so với hắn ngày thường ở ngoài biểu hiện khí thế kiêu ngạo hoàn toàn không giống nhau, mấy lần gặp gỡ này ở trong cung, hắn còn không đυ.ng đến bát đĩa trước mặt.
Quân Vô Dạ đều một chén thấy đáy, phát hiện Phượng Ly còn nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi……”
“Ngươi nếm thử cái này, hương vị không tồi.” Phượng Ly gắp một món ăn cho vào trong chén hắn, nam nhân ngơ ngẩn.
Hắn một người dùng bữa đã sớm biến thành thói quen, Linh nhân không cần ăn cơm, cho nên hắn giống nhau đều chỉ bảo Linh nhân chuẩn bị đồ ăn đơn giản nhất, hắn sẽ ăn xong bằng tốc độ rất mau.
Chính hắn cũng không nhận ra nguyên nhân, bởi vì tịch mịch.
Phượng Ly lại liếc mắt một cái liền phát hiện, hắn ăn cơm tốc độ rất mau, ăn đồ ăn đơn giản, đó là bởi vì hắn muốn tận lực khiến thời gian ăn cơm ngắn lại, nghĩ đến việc hắn sống một mình trong ngôi nhà to lớn này, xung quanh là một đám linh nhân.
Nàng liền có chút đau lòng, người nam nhân này so với tưởng tượng của nàng còn cô độc hơn một chút, cô độc nhất không phải bản thân người này có bao nhiêu cô độc, mà là hắn đã quên mất sự cô độc.
“Ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, ngươi ăn nhanh như vậy, có thể tiêu hóa sao?” Phượng Ly nhắc nhở nói.
Quân Vô Dạ nhìn trong chén đồ ăn của mình, nhất thời trong lòng cảm thấy có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã bao nhiêu lâu không có người bồi hắn ăn cơm?
Hắn cũng không hề sốt ruột, chậm rãi nuốt, Phượng Ly có phải sẽ gắp cho hắn một ít thức ăn không, mà từ trước đến nay hắn có thói ở sạch cũng không cự tuyệt, lại còn ăn rất thơm, ăn đến bụng căng tròn cũng không dừng lại.
Nàng thích gắp thức ăn cho hắn, hắn liền thích ăn, chờ đến lúc Phượng Ly phát hiện, hắn vừa vặn đã ăn một bữa no nê, Phượng Ly lập tức khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, tự mình cảm thấy hắn cô độc, lại quên hắn hẳn đã sớm ăn no, còn luôn gắp thức ăn cho hắn.
“Ngươi no rồi thì nói một tiếng, ăn nhiều như vậy làm gì?”
“Ngươi gắp thức ăn cho bổn vương, bổn vương phải ăn.” Hắn lại sủng nịch xoa xoa đầu nàng.
Có người bồi cảm giác thật tốt.