Phượng Ly vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời kia của Quân Vô Dạ, giống như một đứa trẻ vậy, đứa trẻ ấy đã đạt được đồ vật mình muốn, hai con mắt đều tỏa sáng.
Luận về thân thế, Phượng Ly kỳ thực rất giống với Quân Vô Dạ, bên cạnh hai người đều không có thân nhân, điểm bất đồng duy nhất chính là, Phượng Ly những năm gần đây ở Quỷ Y Môn, còn có rất nhiều người làm bạn.
Lãnh Vũ cùng Thanh Nha tuy rằng là cấp dưới của nàng, nhưng càng giống như bằng hữu của nàng, mà sư phó càng giống như như cha như mẹ nàng vậy, còn có một nhóm người bồi nàng làm nhiệm vụ.
Nhưng Quân Vô Dạ không giống vậy, hắn tuy rằng rất sớm đã đạt đến độ cao mà người khác khó có thể với tới, ở trong lòng bá tánh tồn tại giống như một vị thần thần vậy, nhưng khi hắn còn nhỏ đã mất đi người nhà, những năm gần đây một mình ở trong phủ đệ lớn như vậy.
Còn nghe nói hắn hàng năm triền miên nằm trên giường bệnh, bên cạnh nam nhân này cũng chỉ có Linh nhân, hắn đại khái đã rất lâu không có người bồi hắn ăn cơm.
Đối mặt với Quân Vô Dạ như vậy, Phượng Ly phát hiện trái tim mình không thể cứng rắn như lúc ban đầu, “Ăn no rồi thì thu dọn đi, ta cũng no rồi, sau này xào vài món nhỏ, không cần chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy.” Phượng Ly nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Quân Vô Dạ khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Ý của ngươi là muốn tiếp tục ở lại Dạ vương phủ?”
Sơ hở trong lời nói của mình đã bị hắn bắt gặp, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết mình nên tức giận hay là nên buồn cười, “Quân Vô Dạ, được thôi, ta biết ngươi đối với ta cũng không có ác ý, có điều……”
“Có điều cái gì?”
“Có điều ngươi hẳn là biết tính tình của ta, ta không thích bị người khác trói buộc, ta cũng có ta chuyện nên làm của mình……”
“Chuyện ngươi cần làm còn không phải là khôi phục linh lực.” Quân Vô Dạ một chữ nói toạc ra.
“Đúng, trước mắt đồ vật cần để khôi phục linh lực ta cũng đã chuẩn bị khá đầy đủ, duy chỉ còn thiếu mỗi một hạt châu quan trọng nhất, cần có hoả linh châu 500 năm trở lên, ta bây giờ đang hao phí tinh lực để tìm kiếm hỏa linh châu.”
Dù sao cũng được hắn cứu nhiều lần như vậy, Phượng Ly và hắn giống như cùng loại, hơn nữa hôm nay chuyện Quân Vô Dạ cứu nàng từ trong nước, trong lòng nàng kỳ thật đã không còn xa cách với Quân Vô Dạ như lúc trước.
Đặc biệt sau khi càng hiểu biết thêm về hắn, nàng vậy mà lại bắt đầu đau lòng vì hắn, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt, Phượng Ly chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, nói không chừng thời gian dài thật sự sẽ khiến nàng lún sâu.
“Nếu bổn vương có thể cho ngươi hỏa linh châu?” Quân Vô Dạ trực tiếp chen ngang lời nàng nói.
“Cái gì! Trên tay ngươi có hỏa linh châu?” Phượng Ly vừa nghe đến hỏa linh châu, đôi mắt đều sáng lên, tự mình dùng hết thủ đoạn cũng không nghe thấy tung tích của linh châu kia ở đâu, hắn vậy mà lại có?
“Trước mắt bổn vương còn chưa thấy, có điều đã xác thực được tin tức, bổn vương có thể cho ngươi hỏa linh châu, có điều ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Trong khoảnh khắc hắn lại khôi phục thành phía trước cái kia tà mị muôn vàn nam nhân.
Trong lòng Phượng Ly chợt lạnh, biết hắn sẽ không đơn giản giao cho mình như vậy, “Điều kiện gì?”
“Ta muốn ngươi bồi bổn vương……”
Đôi mắt Phượng Ly tản ra hàn quang, nam nhân này còn có thể vô sỉ một chút hay không, ai biết hắn kế tiếp lại bổ sung một câu: “Ăn cơm.”
“Ngươi có thể một hơi nói cho hết lời hay không?” Phượng Ly gần như không nói nên lời, may mà trong nháy mắt đó trong đầu hắn nghĩ ngợi lung tung, ai biết người này chỉ là muốn nàng bồi hắn ăn cơm.
“Khụ khụ, trước mắt bổn vương chỉ là có được tin tức, vẫn còn chưa có được hỏa linh châu, có điều thời gian cũng không sai biệt lắm, hôm nay có thể khởi hành, ngươi hãy ở lại Dạ vương phủ chờ bổn vương.” Quân Vô Dạ giải thích.
Phượng Ly lại nhìn hắn thật sâu, “Ngươi vì sao muốn tra tung tích của hỏa linh châu? Chẳng lẽ ngươi cũng cần?” Hỏa linh châu tuy rằng trân quý, nhưng đối với người khác cũng không có tác dụng quá lớn.
Hơn nữa nàng muốn chính là hoả linh châu 500 năm trở lên, mặc kệ là yêu thú hay là ma thú đều khẳng định là cực kỳ cường đại, ngươi phải đối phó với một con thú lợi hại như vậy, gϊếŧ nó mới có thể đạt được hỏa linh châu.
Thế gian lại có mấy người có thể làm được, hơn nữa tốn công như vậy chỉ là vì tìm kiếm một viên hỏa linh châu, ai sẽ lãng phí tâm lực này?
“Từ lần đầu tiên ngươi lẻn vào Dạ vương phủ, bổn vương liền biết ngươi muốn làm gì.” Quân Vô Dạ cười khẽ một tiếng.
“Cho nên hỏa linh châu này là……”
“Ngày đó bổn vương đã bắt đầu phái người tìm kiếm tung tích của hỏa linh châu, vừa vặn hôm nay có được tin tức, xem như ngươi vận khí không tồi, đến đúng thời điểm.” Nam nhân cười khẽ, lại không biết bây giờ trong lòng Phượng Ly đã sóng gió mãnh liệt.
“Khi đó chúng ta cũng không quen biết, ngươi vì sao phải giúp ta?” Bình tĩnh mà xem xét, Quân Vô Dạ tuy rằng đôi lúc có chút bá đạo, nhưng hắn trước nay đều không làm thương tổn đến Phượng Ly, cẩn thận suy nghĩ, suốt một đường này hắn đều giúp đỡ mình.
“Như thế nào là không quen biết? Chẳng lẽ ngươi quên mất ở dưới Bắc Hải, lúc ở trong quan tài đó bổn vương đã định ngươi là Vương phi, thứ ngươi muốn bổn vương làm sao có thể không cho đây? Có lẽ ở trong lòng ngươi đây bất quá chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng đối với bổn vương sớm đã thành sự thật.
Được rồi A Ly, ngươi hãy ở Dạ vương phủ chờ bổn vương, trong vòng ba ngày, bổn vương nhất định sẽ mang hỏa linh châu tới cho ngươi.” Quân Vô Dạ lại xoa xoa đầu Phượng Ly, đã chuẩn bị xong rồi rời đi.
Hắn càng cẩn thận tỉ mỉ đối tốt với Phượng Ly như vậy, trong lòng Phượng Ly càng bắt đầu buông lỏng, cứ nghĩ đến linh thú 500 năm kia, nào đối phó đơn giản như vậy, trong lòng nàng liền có chút không thoải mái.
“Ta và ngươi cùng đi.”
“Minh sơn sẽ rất nguy hiểm, ngươi hà tất……” Quân Vô Dạ vừa nghe nàng nói cũng muốn đi, trực tiếp cự tuyệt.
“Khôi phục linh lực vốn dĩ là chuyện của ta, cứ xem như không có ngươi, ta cũng sẽ đi.” Phượng Ly lạnh như băng nói.
“Nếu ngươi kiên trì, cũng được, vậy đi theo bổn vương đi, bổn vương bảo Linh nhân chuẩn bị đồ trước, một canh giờ sau xuất phát, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ân.” Phượng Ly được hắn đáp lại, lúc này mới gật đầu, mức độ nguy hiểm của minh sơn nàng sớm đã nghe thấy, liền bảo Linh nhân đưa Thanh Nha cùng Lãnh Vũ vào Dạ vương phủ, nàng đã có thói quen có hai người này bên cạnh chiếu cố.
Nghĩ đến mình rất mau có thể có được hỏa linh châu, linh lực khôi phục, nàng liền không cần ở đâu cũng cần người bảo hộ, linh lực vẫn luôn là cái gai trong lòng Phượng Ly.
Nếu rút cây châm này ra nàng cũng liền không còn nhược điểm, có điều tưởng tượng đến nơi mình đi chính là minh sơn, chỉ sợ hành trình này sẽ không suôn sẻ như vậy.
“Cô nương, đây là điện hạ chuẩn bị vì người, người mặc vào trước đi.” Tiểu Phấn lại mang một đống quần áo trang sức lại đây, những quần áo trang sức cũng không phải là có tác dụng trang trí, tất cả đều có thể giảm bớt tác dụng của lực công kích.
Còn có một ít đồ vật vào lúc nguy hiểm có thể giữ mạng, người đó lại cẩn thận đến mức độ này, trong lòng Phượng Ly đã không còn bình tĩnh giống như lúc ban đầu.
“A Ly, vì sao ngươi không thích ăn cá?” Quân Vô Dạ đã thay đổi một thân cải trang tiến vào.
A Ly…… Chưa từng có người gọi nàng như vậy, mà người nào đó lại càng kêu càng thuận miệng.