Mục Thiên Dã cắt chặt răng, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Anh cứ tưởng nhóc con chết tiệt kia xảy ra chuyện, thế nên còn chưa kịp mặc áo khoác đã chạy vội tới cứu cô. Kết quả là...
Nhóc con lừa đảo này lại bị cảnh sát bắt vì nghi ngờ bán da^ʍ!
Chu Đào nhìn người đàn ông, cũng không dám nói gì.
Cảnh sát cao cấp đi cùng hai người nhìn Mục Thiên Dã rồi lại nhìn Chu Đào, khách khí nói: “Trợ lý Chu, cô gái này chính là người Mục tổng muốn tìm sao?”
“Đúng vậy.” Chu Đào trả lời.
Cảnh sát lập tức nói với thuộc hạ vài câu, Chu Đào nhanh chóng đi tới trước mặt Ninh Tiểu Phỉ.
“Cô ra xe chờ trước đi, tôi giải quyết mấy thủ tục bên này một chút.”
“Cảm ơn anh.”
Ninh Tiểu Phỉ gật đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó ủ rũ đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này, nhóm người Lý Nhất Xuân và Lưu tổng cũng được người bảo lãnh đi ra, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Ninh Tiểu Phỉ.
Dựa vào thân phận và năng lực của bọn họ chắc chắn sẽ không bị chuyện này làm khó dễ, nhưng chuyện Ninh Tiểu Phỉ tát ông ta một cái thì ông ta vẫn chưa thể nguôi ngoai được.
“Bắt con ranh chết tiệt kia lại.”
Lý Nhất Xuân ra lệnh một tiếng, mấy tên thuộc hạ lập tức chặn đường cô.
Sắc mặt Ninh Tiểu Phỉ trầm xuống: “Các anh đừng có làm loạn... Nơi này là đồn cảnh sát đấy!”
Một tên thuộc hạ cười xấu xa: “Chúng tôi đâu có làm loạn. Trời tối thế này, một mình cô về nhà không an toàn.”
“Đúng vậy, em gái, để các anh đưa em về!”
“Đúng rồi, ở đây không dễ gọi xe đâu!” Lý Nhất Xuân cười gằn đi tới: “Để chú Lý đưa cháu về nhà nhé!”
...
Nhìn mấy người này sắp tới gần, Ninh Tiểu Phỉ vội vàng lùi về sau một bước. Đằng sau là bậc cửa, cô không để ý nên bước hụt, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
May là có một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy lưng cô.
Không đợi Ninh Tiểu Phỉ xoay người lại, Lý Nhất Xuân và Lưu tổng đã lộ rõ vẻ vui mừng.
“Ôi, đây chẳng phải là Mục tổng đó sao?”
“Mục tổng, sao anh lại ở chỗ này?”
Ninh Tiểu Phỉ quay người lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mục Thiên Dã thì không dám thở mạnh.
“Có chuyện gì thế?” Mục Thiên Dã lạnh giọng hỏi.
Câu này anh hỏi Ninh Tiểu Phỉ, nhưng Lý Nhất Xuân và Lưu tổng lại tưởng là hỏi bọn họ.
Cuộc hôn nhân của Mục Thiên Dã và Ninh Tiểu Phỉ cũng không đường hoàng, nên không ai biết mối quan hệ của hai người.
Nghe anh hỏi vậy, một thuộc hạ của Lý Nhất Xuân lập tức nịnh nọt cười cười, chủ động giải thích.
“Không có gì đâu Mục tổng, chỉ là con ranh này làm phản, vừa mới tát Lý tổng của chúng tôi một cái, thế nên Lý tổng muốn dạy dỗ cô ta một chút.”
“Sao dám nói chuyện với Mục tổng như thế hả? Đúng là không biết lớn nhỏ!” Lưu tổng quát: “Mục tổng, anh đừng nghe bọn họ nói linh tinh.” Ánh mắt ông ta lướt qua bàn tay của Mục Thiên Dã đang đỡ lưng Ninh Tiểu Phỉ, cười nịnh nọt: “Dáng dấp của con nhỏ này cũng không tệ, nếu như anh thích, vậy thì... tối nay tôi sẽ đưa cô ta tới tận nhà cho anh nhé?!”
“Đúng vậy, Mục tổng!” Lý Nhất Xuân cũng nói thêm vào: “Anh yên tâm, cô ta cũng coi như một nửa tiểu thư đài khác, sạch sẽ lắm! Tối nay anh muốn chơi thế nào thì chơi như thế, tôi có biện pháp khiến cô ta câm miệng, chắc chắn không dám gây phiền toái cho anh đâu!”