Biết chắc chắn đêm nay chạy không khỏi nắng, cô đè hai tay lên ngực anh, rũ lông mi xuống, vẻ mặt mặc anh xâu xé.
Chẳng qua vẫn có chút khẩn trương, lông mi cũng khẽ run rẩy.
Định giả chết ư?!
Mục Thiên Dã dí sát mặt xuống.
“Nhìn tôi!”
Cô ăn đau nên nhấc mí mắt lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt anh, lông mi rủ xuống, nhìn thằng vào ngực anh.
Nhìn vào l*иg ngực đẹp đẽ kia, gương mặt nhỏ của cô không khỏi đỏ lên, bình thường hay cùng Diệp Kiều xoi mói người mẫu nội y nam, còn giờ khi thật sự đối mặt với một người đàn ông, cô lại thấy không quen.
Vì thế lại chuyển mắt xuống phía dưới, nhìn vào cơ bụng của anh, trái tim cô đập nhanh, vội vàng chuyển mắt lên trên, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Vừa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt anh.
“Gọi tên tôi.”
“Mục…… Thiên Dã.”
“Nhớ kỹ tên này!” Mục Thiên Dã giơ tay bắt lấy cằm cô, “Cũng nên nhớ kỹ, tôi ghét nhất một chuyện —— phản bội.”
Ngón tay làm càn xoa nắm môi cô, anh khẽ hít một hơi.
“Đừng bao giờ ném thử chuyện này, nếu không, em sẽ hối hận khi biết tôi!”
Mục Thiên Dã chưa bao giờ tin tưởng tình yêu, trong suy nghĩ của anh, cái gọi là tình yêu chỉ là một cái cớ cho chuyện tìиɧ ɖu͙© giữa nam và nữ.
Anh vốn không có nhiều hứng thú với phụ nữ, cũng ghét lãng phí thời gian trên người họ.
Trong thế giới của anh chỉ có hai việc: Một, công tác; hai, kiếm tiền.
Đã từng có vô số phụ nữ lả lơ với anh, khiến anh càng ghê tởm, trong lòng anh nhận định rõ, chẳng qua họ chỉ ham muốn thân phận địa vị của anh……
Nếu không phải ông nội đưa ra hôn sự này, nếu không phải Mục gia chỉ có mình anh hương khói, yêu cầu người thừa kế, chắc anh vĩnh viễn không kết hôn.
Tới tuổi nên kết hôn, hắn cũng yêu cầu một người vợ, giống như là bình hoa trong văn phòng, đẹp đẽ nhưng chỉ để trang trí……
Việc hôn nhân này, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của anh.
Mà anh có hai yêu cầu đối với vợ mình: Một, sạch sẽ, hai, nghe lời!
Sau khi hai nhà bàn bạc, anh cũng đã thấy qua ảnh của Ninh Tiểu Phỉ, ảnh chụp cô gái không chút son phấn, mặt mày ánh mắt đều rất sạch sẽ, diện mạo không tồi, dẫn theo ra ngoài cũng không mất mặt.
Đương nhiên, anh cũng kêu trợ lý tra tư liệu Ninh Tiểu Phỉ, thân thế cô, lý lịch, thể trọng, chiều cao, nhóm máu, biểu hiện trong trường học…… Gần như anh nắm rõ hết như lòng bàn tay.
Nếu làm buôn bán, đương nhiên phải hiểu biết tình hình của đối phương, có đáng giá để anh bỏ tiền.
Anh cho rằng, Ninh Tiểu Phỉ có đủ tư cách, cho nên anh đồng ý mối hôn sự này, đến nỗi miếng đất quý kia, chẳng qua là quà tặng kèm, anh cũng không quá quan tâm.
Sau khi thực sự tiếp xúc với cô, cô nhóc này khác xa khí chất trên ảnh, nhìn như ngoan ngoãn, trong xương kiệu ngạo khó thuần.
Đây cũng không phải chuyện xấu, nếu là người phụ nữ của anh, cũng không nên quá bình thường, nếu cô quá ngoan ngoãn, ngược lại sẽ làm anh cảm thấy nhàm chán.
Nếu kết hôn với cô, cô chính là người phụ nữ của anh, hắn có thể chiều cô, cũng có thể dung túng cô, nhưng cô cần hiểu một chuyện.
Vĩnh viễn không được phản bội, đó là điểm mấu chốt của anh!
“Nhớ kỹ chưa?”
Ninh Tiểu Phỉ khẽ gật đầu.
“Trả lời.”
“Nhớ rồi.”
“Ngoan.”
Mục Thiên Dã vừa lòng dời ngón tay khỏi môi cô, môi bao phủ lên cô.