“Ôi bảo bối Tiểu Tịch ơi!” Âu Dương Nguyệt nhiệt tình bộc phát, đi lên ôm Tần Tịch thật chặt.
Cô ấy gác cằm lên vai Tần Tịch, nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt: “Sao tớ lại không phải là con trai nhỉ? Nếu mà thế thật thì có thể cưới cậu về nhà rồi, cả đời chúng ta cũng không xa nhau.”
“Ha….” Tần Tịch cười: “Làm bạn cũng có thể ở cùng nhau cả đời á.”
“Cái đó không giống nhau mà.” Âu Dương Nguyệt lắc đầu: “Chờ cậu kết hôn, có con rồi, chồng cậu con cậu sẽ là những nỗi bận tâm chính trong cuộc sống của cậu. Quan hệ bạn bè có tốt đi chăng nữa cũng không thể nào ngày ngày quấn lấy nhau dẹo dẹo được. Không á, chồng tương lai của cậu chắc chắn tối ngày truy sát tớ.”
“Aiz….” Cô ấy thở dài một tiếng: “Nếu không phải anh tớ quá đào hoa, tớ cũng muốn giới thiệu cho cậu, làm chị dâu họ của tớ. Như thế dù sao cũng gần hơn chút. Hu hu hu…”
Đầu cô ấy có đi cọ lại trên vai Tần Tịch, làm nũng thôi rồi: “Tớ không muốn chia cắt với cậu đâu.”
Tần Tịch: “……”
Cô vỗ vỗ vai Âu Dương Nguyệt, “Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi. Ghi chú học kỳ này cho cậu mượn hết, sau đó lại chuẩn bị đại cương ôn tập cho cậu, yên tâm nhá!”
Kiều Sơ Hạ cười.
Đến cả Đường Lăng cũng hiếm khi nhếch mi, lộ ra một nụ cười.
Ánh mắt cô ấy lướt qua Âu Dương Nguyệt, cùng nhìn nhau với Tần Tịch.
Hai người đều không giống như Âu Dương Nguyệt, tình cảm đều thổ lộ ra, cái gì cũng nói ra khỏi miệng.
Đường Lăng quay đầu ngồi vào bàn học của mình, mở miệng: “Tiểu Tịch, số liệu copy cho tớ.”
Cô ấy nói như vậy, nghĩa là đồng ý với mấy lời Tần Tịch nói mới rồi.
Đề tài đúng là bốn người góp sức cùng nhau làm ra thành quả.
Chỉ là Tần Tịch đúng là người làm nhiều nhất.
Hơn một tháng này, buổi tối mỗi ngày, chủ nhật cuối tuần mọi người liên tục làm thí nghiệm, ai cũng thay phiên nghỉ ngơi.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có người bận việc, Tần Tịch đều làm thay.
Các cô đều nỗ lực làm đến tốt nhất, đều cố gắng vì tương lai của bản thân, vì giấc mơ của chính mình.
Nếu vì Tần Tịch, Đường Lăng cũng được, Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ cũng đều được, đều có thể lùi lại một bước.
Các cô cam tâm tình nguyện.
Cũng vậy, Tần Tịch cũng hy vọng mọi người có thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
Giống như lời Ngô Hi Ngạn nói, con đường này vừa dài lại gian khổ.
Có người làm bạn bên cạnh, phấn đấu vì giấc mơ của cả xã hội là một việc rất khó làm được.
Tần Tịch đã từng trải qua, hiểu cảm giác một mình chiến đấu, một lính mới cô độc như thế nào.
Cô không muốn phải nếm trải cảm giác như vậy nữa.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, thời gian chớp mắt đã đến tháng 12 rồi.
Đây được xem như thời điểm học viện y chuẩn bị bắt đầu thi cử.
Một số môn học kết thúc trước bắt bầu thống báo lịch thi.
Một vài môn vẫn còn học, nội dung thầy cô giảng dạy trên lớp ngày càng nhiều.
Giống như mỗi thầy cô dạy lớp của Tần Tịch đều oán trách thời gian lên lớp không đủ.
Lớp học bốn tiết, thầy cô bắt đầu hủy luôn giờ nghỉ giải lao giữa khóa, cứ thế bốn tiết biến thành một tiết.
Vốn dĩ chỉ có hai môn ba tiết, thầy hỏi một câu tiết bốn không có học nhỉ?
Thế là cứ thế dạy quá giờ, mãi đến khi chuông nghỉ học tiết bốn vang lên mới thôi.
Cứ như thế, vẫn còn thầy giáo tuyên bố, phạm vi thi cuối kỳ, thời gian lên lớp nói không hết được.
Cho nên một quyển giáo trình giày như vậy, những chỗ giảng qua chắc chắn thi, không giảng qua cũng sẽ thi.
Mọi người cố gắng mà ôn tập đi!
Tiếng thở dài của các bạn học vang lên hết lần này tới lần khác, những ngày tháng sau này của sinh viên y, học hành công tác bận rộn nặng nề đã dần xuất hiện.
So sánh ra, người không dạy quá giờ như Tạ Liên Thành, vậy mà tài năng lại thi triển ra hết.
Sau khi sinh viên y bắt đầu tiến vào thời kỳ thi cử, môn khoa học máy tính cơ bản của anh ta lại là tiết mà mọi người hưởng thụ nhất.
Hơn nữa đúng là anh ta đẹp trai, tuổi trẻ đầy triển vọng.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe, hoàn toàn không hề thua kém so với trên mạng thổi phồng gì mà giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai này nọ.
Một thầy giáo như vậy đứng trên bục giảng, những giáo sư khác còn chưa bị cảnh cáo à.
Mấy bạn học của Tần Tịch sôi nổi bầu chọn môn học này là “happy hour.”
Thậm chí còn tuyên bố thầy Tạ là cảng tránh gió cho tâm hồn bọn họ.
Lúc Tạ Liên Thành vô tình nghe được tin này từ phía sinh viên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chờ đến tuần thứ hai của tháng 12 lại lên lớp của Tần Tịch, đối diện với những ánh mắt sáng quắc trong phòng học, anh ta nhịn không được cũng phải bật cười.
Tới đại học A làm thầy giáo là vì lý do cá nhân.
Mấy tháng này đối mặt với sức ép của Lạc Phỉ tập đoàn Lạc thị, Tạ Liên Thành cũng rất vất vả.
Nhưng mà nửa ngày ba tiết, anh ta vẫn kiên trì đi dạy.
Trong lòng anh ta bây giờ vẫn rất hụt hẫng, giảng dạy chừng nửa năm, cách giải quyết vấn đề ngày càng thành thạo.
Ít nhất nhận được một tấm thẻ người tốt từ Tần Tịch và bạn bè của cô.
Đối phương một câu thầy Tạ, gọi đến là êm tai lại lễ phép.
Làm cho anh ta bây giờ nhìn thấy Tần Tịch, sẽ cảm thấy ngượng ngùng là đằng khác.
“Hôm nay là buổi học cuối cùng trong khóa học của chúng ta.” Tạ Liên Thành đứng trên bục giảng, nhàn nhạt tuyên bố.
“A ——” phía dưới vang lên tiếng thở dài hết đợt này đến đợt khác.
“Thầy Tạ, chúng em không nỡ xa thầy!”
“Đúng vậy! Vô cùng không nỡ! Muốn tiếp tục học tiết của thầy đến thiên hoang địa lão!”
“Thầy ơi, dạy bọn em tiếp đi ạ!”
……
Âm thanh giữ lại vang lên càng ngày càng cao.
Tạ Liên Thành mỉm cười: “Happy hour sắp không còn nữa, tôi hiểu các em, cũng tin các em không nỡ thật.”
Sinh viên cười cười đầy thiện ý.
“Cuối kỳ chắc chắn vẫn có thi nhưng mà tôi sẽ cố gắng để tất cả các bạn học đều qua môn!”
“Thầy Tạ vạn tuế.”
“Thầy tốt quá đi ạ!”
“Chúng em yêu thầy!”