Tuy rằng đã xảy ra sự cố như vậy, nhưng buổi chiều lúc đi học, sắc mặt của Khương Viễn vẫn như bình thường.
Lâm Tri Bạch nhìn biểu cảm của Khương Viễn liền biết mọi chuyện đã được giải quyết, hắn nhẹ giọng nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Khương Viễn gật đầu, cậu xác thực cần phải chú ý hơn, lần này may là Lăng Thanh Miểu là một tên biếи ŧɦái. Nếu là giáo viên khác thì chuyện này sẽ có chút phiền toái.
Dù sao thì nếu như đối mặt với các giáo viên khác, Khương Viễn cũng không thể nói ra câu "cái này không phải là thầy làm sao", cậu thà bị gọi phụ huynh còn hơn.
Lại đặt trên người giáo viên khác, nếu nói rằng hắn dâʍ ɭσạи Khương Viễn chắc chắn sẽ không có ai tin, nói cậu đánh giáo viên kia một trận còn có lý hơn.
Buổi chiều tiết đầu tiên là tiết hoá, lúc Lăng Thanh Miểu đi vào lớp, đám học sinh đang rã rời nằm trên bàn lập tức ngồi dậy thẳng thớm.
“Cho mượn sách giáo khoa một chút, giữa trưa sách của tôi bị làm ướt rồi.”
Duỗi tay Lăng Thanh Miểu mượn sách của bạn học ngồi bàn đầu, ngữ khí so với trước kia còn hiền hoà hơn.
Khương Viễn ở trong lòng mắng câu "biếи ŧɦái", sách giáo khoa lúc ấy căn bản không ở bên cạnh.
Ngoại trừ việc Lăng Thanh Miểu là đồ biếи ŧɦái ra thì không thể không nói trình độ giảng bài của hắn không tệ. Khương Viễn dựa trên cơ sở hiểu cái hiểu không, nhưng vẫn chép xong toàn bộ bài giảng.
Cậu có ý định làm sinh viên thể dục, nhưng điểm văn hoá cậu cũng muốn theo kịp.
Có vài chỗ trọng điểm mà cậu không nhớ rõ liền trực tiếp copy bài của hạng nhất đang ngồi bên cạnh, Lâm Tri Bạch có đôi khi sẽ giúp cậu làm luôn.
Khương Viễn cũng không keo kiệt mà nói lời cảm ơn, bọn họ thật ra cũng chỉ là bạn tình, Lâm Tri Bạch vốn không cần phải làm mấy cái này cho cậu. Cậu tính dùng thân thể để trả ơn cho Lâm Trí Bạch, nhưng là hắn vừa ra khỏi trường học đã bị đón đi, hắn nói là nhà hắn quản nghiêm.
Khương Viễn cảm thấy hắn không phải là người sẽ chịu quản thúc này nọ. Có lẽ nhà hắn có chuyện gì đó, bất quá đây là chuyện nhà người khác, cậu không có quyền gì để xen vào.
Ở trường học phần lớn thời gian sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ngoại trừ đôi khi bị lớp trưởng sờ soạng, hoặc là bị thầy giáo chơi trong văn phòng giáo viên thì thật sự rất bình tĩnh.
Nói đến điểm này, Khương Viễn thực sự hoài nghi Lăng Thanh Miểu có phải bị yếu sinh lý hay không?
Hắn chưa từng cởϊ qυầи trước mặt Khương Viễn, nếu không phải Khương Viễn thấy phía dưới của hắn cương cứng thì cậu sẽ cho rằng Lăng Thanh Miểu bị bệnh liệt dương.
Nhưng nếu không phải do chướng ngại cương cứng thì sao lại không làʍ t̠ìиɦ cùng cậu, hoặc chỉ coi cậu là món đồ chơi, hoặc là hắn bị chứng xuất tinh sớm nên sợ mất mặt. Bất quá dù là loại nào cũng dễ dàng xuất hiện tâm lý biếи ŧɦái.
Khương Viễn ngồi trên ghế, không được tự nhiên mà giật giật, Lăng Thanh Miểu đứng ở trên bục viết bảng, rồi bước xuống dưới vừa đi qua đi lại vừa giảng bài.
Hắn sẽ ngẫu nhiên dừng lại ở bên cạnh Khương Viễn, Khương Viễn mắt nhìn thẳng, trông có vẻ thập phần nghiêm túc.
Nhục huyệt đang ngậm cây bút máy, thân bút đã bị độ ấm của huyệt khẩu lây sang. Đây là lúc nảy trước khi vào lớp bị Lăng Thanh Miểu tiêu độc cho nó ngay trước mặt cậu rồi nhét vào.
Trên thân bút có khắc hoa văn, cảm giác như mỗi bước đi đều bị đường nét gập ghềnh trên thân bút cọ sát.
Huyệt đạo ấm áp rất nhanh đã tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠. Chỉ là vừa chuyển động một chút liền ngứa ngáy xuyên tim, Khương Viễn không tự giác mà đẩy cây bút máy không có sự sống kia ma sát trong nhục huyệt để đạt được kɧoáı ©ảʍ không mấy mãnh liệt.
Thời điểm tay Lăng Thanh Miểu chống lên bàn học của cậu, Khương Viễn tầm mắt không thể tránh khỏi dừng trên tay hắn, nhớ tới bộ dáng hắn dùng bàn tay đó đẩy bút máy vào trong người cậu.
Hô hấp không nhịn được mà tăng lên, thở ra nhiệt khí nóng bỏng, dịch thủy nhớp nháp làm cho hoa huyệt bị ướt, nhưng lớp vải quần dày dặn làm cậu vô cùng khó chịu.
Ngón tay gõ lên bàn tạo ra âm thanh *cộc cộc* làm thu hút sự chú ý của Khương Viễn, Lăng Thanh Miểu đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhắc nhở nói: “Chú tâm vào.”
Khương Viễn lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, cúi đầu.
Các đồng học khác nhìn thấy nhịn không được trong lòng hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ giáo bá đúng là giáo bá, thật ngầu.
Hai tiết hóa học kết thúc, Lăng Thanh Miểu trước khi kết thúc tiết học còn dặn Khương Viễn đến văn phòng.
“Giáo bá thật thảm…… Lại bị kêu lên văn phòng.”
Nghe các bạn học bên cạnh thổn thức, biểu cảm của Lâm Tri Bạch càng thêm thâm trầm.
“Cậu nên mặc qυầи ɭóŧ tam giác, loại quần cậu đang mặc quá phiền phức.”
Ánh mắt Lăng Thanh Miễu dừng trên đôi chân thẳng tắp của Khương Viễn, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt ấm áp.
Khương Viễn lười trả lời, mỗi khi tranh luận với hắn thì người chịu khổ lại là cậu. Hắn sẽ nhét bút máy vào tao huyệt rồi bắt cậu làm đề hóa mà hắn phát cho, bắt cậu phải làm đúng hơn một nửa mới chịu. Dưới sự áp bức của Lăng Thanh Miễu, thành tích môn hóa của cậu đã tốt hơn.
Khe thịt vẫn duy trì màu hồng nhạt ướŧ áŧ, huyệt khẩu nhắm chặt, hoàn toàn nhìn không ra là đang chứa một cây bút máy.
Lăng Thanh Miểu xoa xoa nhục huyệt của Khương Viễn, ngón tay không cắm vào huyệt khẩu mà chơi đùa trên âm đế, hạt đậu bị trêu đùa tới sưng lên, huyệt khẩu cũng ướt mềm xúc động muốn ăn.
“Tự mình đẩy nó ra.”
Lăng Thanh Miểu vỗ nhẹ vào mông của Khương Viễn, cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn tay khiến hắn không nhịn được mà vỗ thêm hai cái.
Việc này Khương Viễn làm có chút trúc trắc, hắn không biết làm sao để đẩy thứ trong huyệt ra, ngược lại còn làm bút máy bị kẹp càng chặt hơn.
Cậu nhắm mắt lại, nhớ chi tiết những cuộc ân ái của mình với người khác, chỉ cần có nhiều nước hơn, cây bút ở bên trong chắc chắn sẽ trượt ra ngoài.
Khương Viễn không e dè ở trước mặt Lăng Thanh Miễu nhớ lại các cuộc làʍ t̠ìиɦ với những người đàn ông khác, nhớ tới Lâm Tri Bạch mạnh mẽ kiêu ngạo như Ngao Vọng Hoa sống, cùng với Chu Mạn dịu dàng như rượu độc chết người. Dưới kɧoáı ©ảʍ khi hồi tưởng lại lúc được các nam nhân chăm bón cày cấy trên người mình mà dâʍ ŧᏂủy̠ từ huyệt khẩu đã chảy xuống tới bắp đùi.
Khương Viễn liếʍ môi, hoa huyệt bắt đầu trở nên ngứa ngáy, cây bút máy kia cũng trơn tuột chuẩn bị rớt ra ngoài. Cậu vội kẹp chặt hoa huyệt muốn nó ở lại, nhưng càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, hoa huyệt cũng càng ngày càng trơn trượt, huyệt đạo ướt mềm không kẹp được bút máy. Khương Viễn chỉ có thể cảm giác được nó từng chút từ trong thân thể mình rơi xuống.
Hoa huyệt phấn nộn ngậm chiếc bút máy màu đen như ẩn như hiện. Phần đầu bút máy vừa ra tới, cả cây bút máy liền nhanh chóng rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của Lăng Thanh Miểu.
Lăng Thanh Miểu dùng khăn giấy lau thân bút ướt đẫm, ở trước mặt Khương Viễn mở bút máy ra.
Ống mực của bút máy trống không, Lăng Thanh Miểu chậm rì rì đem ống mực tháo ra, đặt ở trước hạ thể của Khương Viễn, Khương Viễn nháy mắt liền hiểu Lăng Thanh Miểu tính làm, thấp giọng mắng một câu "biếи ŧɦái".
Dâʍ ŧᏂủy̠ tanh nồng bị hút vào trong ống mực, bên trong thịt mềm cảm nhận được lực hút truyền đến cảm giác ngứa ngáy xuyên tim. Làm Khương Viễn muốn vói tay vào đi rút nó ra rồi đem dươиɠ ѵậŧ thô to tiến vào.
“Như thế nào mới chỉ có một nửa?”
Một nửa ống mực chứa đựng dâʍ ŧᏂủy̠ màu đυ.c, Lăng Thanh Miểu quơ quơ nó, phảng phất như oán trách Khương Viễn không dùng được.
“Hút con mẹ nhà thầy.”
Khương Viễn châm chọc nói rồi kéo quần mình lên.
“Còn dám nói tục trước mặt tôi?”
Lăng Thanh Miểu lắp bút máy lại, bóp lấy gò má Khương Viễn.
Khương Viễn giãy giụa một chút nhưng lại không thể kháng cự, đành phải cau mày mặc kệ ngòi bút di chuyển trên mặt.
Thể dịch không thể so được với mực nước, viết lên trên da cũng khó thành hình, vệt nước không thể giữ nguyên trạng thái.
Nhưng theo đường nét ngòi bút di chuyển, Khương Viễn biết hắn viết cái gì.
"Lăng".
Khương Viễn khinh thường mà đem dấu vết lau đi, sau đó đem dịch thể dính trên tay bôi lên mặt Lăng Thanh Miểu.
Lăng Thanh Miểu cũng không để ý, thưởng thức bút máy trên tay, nhìn Khương Viễn rời đi.
Dã thú non nớt thuộc về rừng sâu, thảo nguyên, đồi núi. Sau đó lại thuộc về hắn, vậy nên phải từ từ bắt được mới có ý nghĩa.