Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 23: Cao trào trong văn phòng chủ nhiệm (h)

Khương Viễn luôn luôn tin vào trực giác của chính mình, cậu theo bản năng lui về phía sau một chút. Có chút cảnh giác mà nhìn Lăng Thanh Miểu.

Khương Viễn phát hiện có thể cậu đã đi sai một nước rồi. Những thầy giáo khác khi nghe vậy có lẽ đều sẽ rất tức giận, nhưng Lăng Thanh Miểu thế mà lại cười.

Bất quá trên gương mặt lại không có thể hiện bao nhiêu ý cười, thậm chí còn không có truyền tới vẻ mặt. Nhưng Khương Viễn có thể cảm nhận được hắn đang vô cùng sung sướиɠ, sự sung sướиɠ này làm cậu có chút nổi da gà.

“Không phải nói là tôi làm sao, cậu còn trốn cái gì?”

Lăng Thanh Miểu nói rõ ràng là trào phúng, nhưng lại làm người ta không nghe ra châm chọc cùng chế nhạo, ngược lại thể hiện ra phong thái ung dung tự tại.

Khương Viễn rất ghét cảm giác bị rơi vào thế hạ phong. Cậu hơi nhíu mi, nghĩ rằng hiện tại rời đi mới là thượng sách.

“Muốn chạy sao, vậy thì ra ngoài nói nhớ đóng cửa, còn có về nhà gọi phụ huynh lên gặp tôi.”

Trái tim Khương Viễn co rụt lại, nhìn về phía Lăng Thanh Miểu đang ngồi, rõ ràng là cậu đang nhìn hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống, nhưng cậu biết cậu đã bị điều khiển bởi Lăng Thanh Miểu.

“Thầy muốn làm cái gì?”

“Biến lời nói của cậu thành sự thật, hoặc là gọi phụ huynh, tôi thì sao cũng được, câu tự chọn đi.”

Lăng Thanh Miểu dựa vào ghế, ra vẻ khoan dung độ lượng mà cho cậu lựa chọn.

“Nếu Nhất Trung biết được chủ nhiệm giáo dục mà bọn họ chọn trúng lại có loại đạo đức như này thì sao nhỉ?

Biểu tình Khương Viễn hiện lên chút chán ghét, hắn ghét nhất là loại giáo viên ghê tởm như thế này.

“Loại học sinh động dục ở trường học thì không có tư cách để nói về đạo đức với giáo viên.”

Lăng Thanh Miểu giơ tay nhìn đồng hồ của mình, giống như khôi phục bộ dáng chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc, lãnh đạm mà nói: “Một phút sau cho tôi đáp án. Nếu không, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với phụ huynh của cậu.”

Nói xong câu này Lăng Thanh Miểu liền không nhìn Khương Viễn nữa, lấy ra giáo án của mình lật xem.

Tư thái cùng bộ dáng của hắn, giống như đang nói cho Khương Viễn biết, dù cậu có chọn lựa chọn nào cũng không liên quan gì tới hắn, không yêu cầu cũng không cưỡng ép. Tựa hồ chỉ là đang thưởng thức bộ dáng giãy giụa của cậu.

Khương Viễn liền hiểu, Lăng Thanh Miểu không phải thứ tốt, tuy không ác ôn như lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng số với cái trước còn đáng sợ hơn.

Không cần tới một phút, cậu rất nhanh đã đưa ra quyết định.

Hắn vòng qua cái bàn kia của chủ nhiệm giáo dục, đứng trước mặt Lăng Thanh Miểu.

“Sao rồi?”

Cậu dựa vào trên bàn, tư thái thản nhiên, không chút sợ hãi. Dáng vẻ kia không phải là tự mình hy sinh bản thân, mà lại giống như là con ngựa hoang kiêừ ngạo bị nhân loại buộc phải thuần thục.

Tâm trí Lăng Thanh Miểu bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn. Hắn không thể không mang kính lên, che đi du͙© vọиɠ không cách nào che lấp sắp sửa trào ra khỏi ánh mắt, tránh cho làm con mồi của hắn sợ hãi.

Lăng Thanh Miểu mang lên kính lên làm tôn lên khí chất mặt người dạ thú. Giáo án bị đẩy sang một bên. Khương Viễn ngồi trên bàn. Nâng cằm, chờ hành động tiếp theo của Lăng Thanh Miểu.

Thật ra cậu muốn nhìn xem, Lăng Thanh Miểu tính làm cái gì.

“Nằm bò ra bàn.”

Biểu tình Khương Viễn có chút cổ quái: “Thầy là gay?”

“Trước kia chưa chơi bao giờ.”

Khương Viễn đang tính đứng dậy, tâm tình vui sướиɠ.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Lăng Thanh Miểu híp híp mắt, ánh sáng trên thấu kính phản xạ lập loè. Hắn đè lại đùi của Khương Viễn, ngăn lại hành động của cậu.

“Tôi đang……” Khương Viễn kéo khóa quần xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ góc bẹt màu trắng. Cậu cầm tay Lăng Thanh Miểu, đem tay hắn kéo xuống hạ thân của chính mình, để đầu ngón tay cách qυầи ɭóŧ chạm vào nhục huyệt ấm áp.

“Bên dưới của ông đây mọc ra thêm một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ nhân, hiểu không?”

Lúc nãy tình sự bị gấp rút ngưng lại, bộ phận nữ huyện không được thỏa mãn đã sớm chảy ra dâʍ ɖị©ɧ làm thấm ướt qυầи ɭóŧ, dán sát vào hạ thân, phác hoạ lên rõ ràng bộ dáng của nhục huyệt, nửa che nửa hở.

Khương Viễn làm ra hành động có chút ác liệt này, là vì hy vọng có thể làm cái tên gay chết tiệt ghê tởm là Lăng Thanh Miễu này sợ hãi. Nhưng tình huống giống như lại một lần thoát ra khỏi dự kiến của cậu.

Môi âʍ ɦộ cách lớp vải bị người ta siết chặt, làm Khương Viễn run lên một chút.

Cuồng nhiệt trong mắt Lăng Thanh Miểu ngay cả qua mắt kính cũng không thể nào che giấu được, cảm nhận được ánh mắt du͙© vọиɠ lửa cháy nóng rực kia làm cho Khương Viễn giống như bị phỏng.

“Thú vị.”

Lăng Thanh Miểu lại hứng thú càng nhiều hơn, không nghĩ tới trong cái trường này còn tồn tại một điều thú vị như vậy, hoàn toàn làm khơi dậy mặt tối của hắn.

Trong văn phòng chủ nhiệm giáo dục, đồng phục lỏng lẻo vắt ở trên người Khương Viễn, qυầи ɭóŧ góc bẹt màu trắng cùng với quần đồng phục đều bị cởi ra.

Hạ thể lõα ɭồ ở trong không khí, hương vị dâʍ đãиɠ lại ngọt ngào thực nhanh liền bao phủ đầy trong xoang mũi.

Lăng Thanh Miểu giống như là đang nghiên cứu, ngón tay đem môi âʍ ɦộ lật ra để xem kỹ bên trong, lại vạch ra nếp uốn tròn tròn trên âm đế, vào lúc âm đế bắt đầu sung huyết, hắn liền chuyển hướng về phía nơi khác.

Loại cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này, làm Khương Viễn vốn đang bị gián đoạn tình sự, giờ lại bị Lăng Thanh Miểu trêu đùa càng thêm khó nhịn.

Đang lúc Khương Viễn nhịn không được muốn thúc giục hắn, một vật lạnh lẽo cắm vào sâu bên trong nhục huyệt mềm xốp, cái loại xúc cảm quái dị này làm cho Khương Viễn sợ hãi cả kinh.

Bút máy màu đen bị nhục huyệt nuốt được một nửa, nửa còn lại dư ở bên ngoài, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy bút máy, môi mỏng mang theo ý cười.

“Ngô……”

Bút máy bị nuốt vào trong nhục huyệt mấp máy đẩy nó ra, thời điểm sắp đẩy hết ra ngồi, Lăng Thanh Miểu lại đem nó đẩy mạnh vào lại.

Trong quá trình thong thả mà câu người này, không chỉ không ngăn chặn ngứa, mà ngược lại làm Khương Viễn càng ngứa hơn.

Du͙© vọиɠ luân nhiễm, trên mặt Khương Viễn nhiễm một tầng màu hồng nhạt, lông mày anh khí của cậu ướt đẫm, trán phủ lên một tầng mồ hôi mỏng.

“Ông đây không phải đồ chơi.”

Trong âm thanh của Khương Viễn có chút không kiên nhẫn, lúc cậu tính đem cái bút máy kia rút ra, Lăng Thanh Miểu chợt xoay chuyển thân bút.

“Ưm a……”

Tiếng rêи ɾỉ khó nhịn từ trong miệng Khương Viễn phát ra, tay nắm chặt góc bàn.

Bút máy mãnh liệt ra vào bên trong, dâʍ ɖị©ɧ dính vào bút máu không ngừng chảy ra từ huyệt khẩu xuống hậu huyệt đằng sau, mị thịt hồng hào bị kéo ra rồi lại đút vào, kɧoáı ©ảʍ tinh mịn trào dâng làm Khương Viễn nức nở ra tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ tích tích nhỏ xuống bàn, lại nhỏ xuống trên đùi Lăng Thanh Miểu.

Đôi mắt Lăng Thanh Miểu nhìn chằm chằm thịt huyệt, hoa huyệt mới vừa rồi l không được dươиɠ ѵậŧ đàn ông thỏa mãn, nuốt chặt cây bút máy tựa như sơn trân dị bảo, hương vị tanh nồng bay trong không khí. Huyệt thịt hồng hào chảy ra từng giọt mê người làm người ta khơi dậy du͙© vọиɠ.

Chợt bên ngoài vang lên tiếng đập cửa làm Khương Viễn hoàn hồn từ trong du͙© vọиɠ, ngoài cửa vang lên âm thanh vững vàng của Lâm Tri Bạch: “Thầy ơi, tan học rồi, chúng ta nên về thôi.”

Lăng Thanh Miểu nhìn thời gian, hắn biết cách thời gian tan học còn hơn mười phút.

Hắn vuốt ve phần đùi bóng loáng bên trong của Khương Viễn, đôi mắt mang theo chút nghiền ngẫm mà nói: “Kêu bạn trai nhỏ của cậu đi trước đi.”

Khương Viễn lười giải thích thật ra không phải là bạn trai mà là bạn tình, cao giọng nói: “Lâm Tri Bạch, cậu đi trước, tôi còn chưa nói xong.”

Nhìn thái độ không hề giãy giụa của cậu làm Lăng Thanh Miểu nhướng mày, phát hiện mọi chuyện có khả năng không giống như chính mình tưởng tượng, Khương Viễn so với hắn tưởng tượng muốn càng phóng đãng hơn.

Lâm Tri Bạch ở ngoài cửa im lặng một chốc, hơi nhíu mày, phản ứng nhanh, mặt mày vững vàng rời đi.

Tiếng rêи ɾỉ khàn khàn khóa chặt ở trong cửa, cái bút máy dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bị đặt sang một bên. Ngón tay cắm trong huyệt khẩu ướt mềm, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mạnh mẽ ra vào, tiếng nước dâʍ ɭσạи lại hoang đường. Trong quá trình đưa đẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra tung tóe.

“Ngô a…… Trướng quá…… A a a……”

Lăng Thanh Miểu nghe thanh âm sung sướиɠ của Khương Viễn. Nhìn bộ dáng tươi cười tràn đầy của hắn, người không biết rõ lại cho rằng hắn đang thưởng thức hòa âm mỹ diệu ở trong một nhà hát Opera chứ không phải là âm thanh rêи ɾỉ sung sướиɠ của một nam sinh ở trong văn phòng chủ nhiệm.

Ngón tay liên tục ra vào trong nhục huyệt, cơ đùi Khương Viễn run rẩy, sắp cao trào.

“Muốn ra…… A a a a…… Tôi ra……”

Âm thanh chuông tan học vang lên, cũng là lúc Khương Viễn ngón tay làm cho cao trào trong văn phòng chủ nhiệm .

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra thành vũng nước trên bàn gỗ, quần tây của Lăng Thanh Miểu bị dâʍ ŧᏂủy̠ phun cho ướt, tạo thành một vết nước.

“Cậu tiểu ra làm ướt quần của thầy rồi. Cậu nói xem, tôi có nên phạt cậu không?”

Lăng Thanh Miểu nắm âm đế thò ra từ nhục huyệt màu mỡ, đột nhiên véo một cái.

Vốn Khương Viễn còn đang đắm chìm trong cao trào, làm sao có thể chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Cậu mở to hai mắt nhìn, huyệt khẩu run rẩy một chút, lại phun ra một ngụm dâʍ ŧᏂủy̠.

“Biếи ŧɦái.”

Khương Viễn trèo xuống bàn, lấy khăn giấy thô bạo lau qua loa dâʍ ɖị©ɧ dính trên mông rồi mang quần đồng phục vào.

Hắn xoay người rời khỏi văn phòng, không hề liếc mắt về đống hỗn độn trên bàn, phảng phất như người bị thầy giáo dùng tay thao đến cao trào không phải cậu, mà thầy giáo mới là đối tượng bị cậu đùa giỡn tới ra nước.

Lăng Thanh Miểu nhìn giáo án cùng với bút máy của mình bị dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, chợt cười nhẹ một tiếng.-----------

Nếu các bạn thấy cần thiết mời bọn mình một ly cafe, hãy donate cho mình qua tk: 0977041329, MB,

hoặc qua momo 0977041329