Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa làm động tác của Khương Viễn cùng Lâm Tri Bạch đồng thời dừng lại. Bọn họ nhìn nhau, liếc mắt một cái, lập tức đưa ra quyết định, từng người nhanh chóng mặc quần áo vào.
Sau khi Lâm Tri Bạch dọn dẹp xong thiết bị vật lý. Khương Viễn liền đi mở cửa, giả bộ làm ra vẻ mờ mịt nhìn Lăng Thanh Miểu đang đứng trước cửa.
“Thầy ơi, có chuyện gì sao?”
Lăng Thanh Miểu yên lặng nhìn thoáng qua Khương Viễn, lại nhìn qua Lâm Trí Bạch đang đứng bên cạnh bàn thực nghiệm. Đi vào phòng học, quan sát phòng thực nghiệm một vòng.
“Tiết này hẳn là không phải tiết Vật Lý.”
“Chúng em đang học tiết thể dục ạ, sau đó Khương Viễn nói có một câu hỏi vật lý không hiểu, nên em dẫn cậu ấy tới phòng thực nghiệm giảng bài một chút.”
Sắc mặt Lâm Tri Bạch như thường, lúc nói về phòng thực nghiệm, hắn còn nói một chút về bài thực nghiệm. Nếu không phải Khương Viễn là người trong cuộc, phỏng chừng đều tin lời Lâm Tri Bạch nói là thật.
“Hai người các cậu theo tôi tới văn phòng, nhớ khóa cửa lại.”
Lăng Thanh Miểu đẩy kính, chân thật đáng tin mà nói rồi đi trước.
Biểu tình Lâm Tri Bạch cùng Khương Viễn đồng thời nhăn lại, khóa cửa lại rồi đi theo Lăng Thanh Miểu đến văn phòng chủ nhiệm.
Ở đằng sau Lăng Thanh Miểu, Khương Viễn vội vàng thủ thế với Lâm Tri Bạch, để hắn đổi lý hoá đến phòng thực nghiệm giảng bài thành lén vào phòng thực nghiệm đi ngủ.
Bọn họ không biết Lăng Thanh Miểu rốt cuộc có nghe thấy hay không, lý do thoái thác trước đó rất dễ bị vạch trần. Chỉ cần hỏi bọn hắn làm thực nghiệm về cái gì, lúc đó liền giấu đầu hở đuôi, còn không bằng cắn chết nói là trốn học đi ngủ.
Lâm Tri Bạch gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Bọn họ không cùng nhau tiến văn phòng, mà là Lăng Thanh Miểu gọi Lâm Tri Bạch vào trước, để Khương Viễn chờ ở cửa.
Ở trong văn phòng chủ nhiệm, Lâm Tri Bạch dứt khoát nhận sai.
“Em sẽ viết bản kiểm điểm, về sau sẽ không trốn học vào phòng thực nghiệm ngủ nữa, sau đó sẽ trả chìa khóa lại cho thầy.”
“Về chuyện chơi nhau trong phòng sao?“
Lăng Thanh Miểu dựa lưng vào ghế, ngón tay đan vào nhau nhìn Lâm Tri Bạch.
“Thầy đang nói gì vậy, em nghe không hiểu.”
Lâm Tri Bạch biểu tình không đổi, ánh mắt hắn nhìn thẳng, vừa không làm người khác cảm thấy bị mạo phạm, cũng không cho người đối diện thấy được bản thân mình đang chột dạ.
Lăng Thanh Miểu biết sẽ không hỏi được gì ở trên người Lâm Tri Bạch, nghĩ đến thành tích cùng gia thế của Lâm Tri Bạch, xua xua tay để hắn đi ra ngoài, thuận tiện nhờ hắn kêu Khương Viễn tiến vào.
Thời điểm Lâm Tri Bạch vừa ra khỏi phòng, thấy Khương Viễn đang dựa vào vách tường, tay cắm trong túi đồng phục, biểu cảm như sống không còn gì nuối tiếc, hắn gật đầu với cậu.
Khương Viễn bước chân nhẹ nhàng đi vào văn phòng, Lăng Thanh Miểu nói cậu đóng cửa lại, đứng ở trước bàn.
“Nói đi.”
Động tác dựa vào ghế của Lăng Thanh Miểu càng thêm tùy ý, hắn ngẩng cằm, loại tư thái này có vẻ là hắn đã biết hết, từ đó mà tạo áp lực tâm lý.
Khương Viễn đem lý do chính mình đã chuẩn bị từ sớm, không chút ấp a ấp úng nào, phảng phất như mọi chuyện vốn là như thế.
Lăng Thanh Miểu cười nhẹ một tiếng, vỗ tay: “Kỹ thuật diễn của hai người các cậu còn rất không tồi.”
Sau đó hắn khôi phục bộ dáng lạnh lùng ngày thường, ngồi ngay ngắn nhìn Khương Viễn.
“Nội quy trường học rõ ràng cấm quan hệ nam nữ loạn lạc trong trường, đương nhiên cũng cấm quan hệ nam nam.”
“Ngày mai mời phụ huynh của em tới trường một chuyến.”
Hắn hình như đã hạ quyết tâm, làm biểu tình của Khương Viễn hạ xuống âm độ.
Khương Viễn không sợ bị mời phụ huynh, nhưng hắn ghét Khương Lập Quốc tới trường, lại còn bị thầy giáo báo cáo về chuyện làm loạn với một nam sinh ngay tại trường. Đúng là chê cười. Cậu không muốn để Khương Lập Quốc xem chuyện cười của cậu.
“Thầy ơi, muốn nói chuyện rõ ràng thì cũng phải bằng chứng, em chỉ tới phòng thí nghiệm ngủ một chút thôi, sao lại trở thành làm loạn với nam sinh là sao? Vì sao trong miệng thầy em lại xấu xa như thế?”
“Vậy tại sao không ngủ ở sân thể dục?”
“Em thích yên tĩnh.”
“Vậy vì sao không trở về phòng học?”
“Em sợ bị chủ nhiệm lớp thấy được lại đuổi em đi học thể dục.”
Khương Viễn tay chống trên bàn, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Còn có vấn đề gì nữa không thầy?”
Lăng Thanh Miểu như suy tư gì mà đáp: “Xem ra đó là giọng của em.”
Lăng Thanh Miểu cách một cánh cửa kỳ thật nghe cũng không, chỉ có thể nghe thấy là chút âm thanh ngọt nị đứt quãng lại hàm hồ mà phát ra da^ʍ ngôn lãng ngữ, ban đầu hắn còn tưởng là nữ sinh, cho nên hắn lập tức gõ cửa. Nữ sinh ở tuổi này nên biết cách bảo vệ bản thân.
Thời điểm hắn thấy trong phòng là Lâm Tri Bạch và Khương Viễn, hắn suýt nữa không che giấu nổi kinh ngạc. Bởi vì trong mắt hắn, hai người này căn bản không có khả năng ở bên nhau. Nhưng sự thật lại không trong dự đoán. Cho nên trên đường tới phòng chủ nhiệm, hắn vẫn luôn phỏng đoán một chút sự tình. Bằng những gì hắn nghe được, hắn xác định đây không phải là trò đùa giữa nam sinh với nhau.
Hắn còn tưởng thanh âm kia là của Lâm Tri Bạch, nhưng dù tưởng tượng thế nào đều rất quái dị. Nhưng đổi lại là Khương Viễn liền không kì lạ tới vậy. Giờ mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
“Ngày mai gọi phụ huynh của em tới, em có thể ra ngoài.”
Lăng Thanh Miểu lặp lại lời nói trước đó một lần nữa, cầm lấy bút trên bàn.
Lúc này Khương Viễn mặc kệ người trước mặt có phải là thầy giáo hay không. Nhìn chằm chằm Lăng Thanh Miểu mở miệng: “Em đã nói rồi, Em chỉ trốn học đi ngủ thôi, thầy nhất định phải dùng loại lý do này để mời phụ huynh em? Như này mà cũng tự xưng là thầy giáo sao?”
“Em mặc kệ thầy nghe được cái gì, nhưng thầy đã không có bằng chứng gì mà còn muốn vu oan cho em. Nói không chừng thầy chỉ nghe được âm thanh sau đó tự mình suy đoán rồi áp đặt lên bọn em mà thôi. Nhưng đường đường là chủ nhiệm giáo dục lại đi nghe lén góc tường, nghe được chút gì đó liền cho là hai cậu nam sinh làʍ t̠ìиɦ ở bên trong?”.
Khương Viễn ngữ khí mỉa mai, cậu đưa mặt lại gần Lăng Thanh Miểu, tràn ngập trào phúng không có ý tốt.
“Cái này mà cũng là vu oan sao?”
Lăng Thanh Miểu nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, giơ tay chạm vào vành tai của Khương Viễn, nơi đó có một vết hôn đỏ sậm do Lâm Tri Bạch mυ'ŧ vào để lại dấu.
Khương Viễn lập tức muốn giải thích đây là dấu vết làm ở ngoài trường học. Nhưng trong nháy mắt lại thử tưởng tượng. Là một người thầy, Lăng Thanh Miểu cũng có thể dùng cái lý do này để gọi phụ huynh, Khương Viễn căn bản không muốn Khương Lập Quốc quản bất kỳ chuyện gì của cậu.
“Còn không phải do thầy vừa mới cắn sao?”.
Khương Viễn cười đáp, biểu tình thành thục, không chút để ý.
Lăng Thanh Miểu nhướng mày, hắn giơ tay tháo xuống mắt kính tơ vàng trên mũi, không có mắt kính che chắn làm mặt mày hắn càng trở nên sắc bén hơn, phảng phất như ánh kiếm sắc bén thuần trắng như tuyết, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Đây không phải câu trả lời, nhưng lại rất có hiệu quả.”
Lăng Thanh Miểu vân vê vành tai của Khương Viễn, chợt cười một tiếng.
Sự ác liệt bị hắn giấu sâu vào trong máu nay lại đang ngo ngoe rục rịch, hắn muốn đem gai nhọn của cậu trai hoang dại như dã thú trước mặt này nhổ hết, làm cậu ngoan ngoãn bị thuần phục như cún con.
Trong nháy mắt, Khương Viễn cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.