Trước khi giờ học kết thúc, Khương Viễn lau người và ghế bằng khăn giấy mà Lâm Tri Bạch đưa cho, rồi sửa soạn lại quần áo của mình.
Bởi vì đây là trong lớp học và là hàng cuối cùng, với lại vì danh tiếng bên ngoài của Khương Viễn, nên không có ai nhìn về phía bên này.
Khương Viễn nằm trên bàn một lúc, liền nghe thấy tiếng chuông báo giờ tan học.
“Cậu còn buồn ngủ à?”
Lâm Tri Bạch lấy một chiếc khăn ướt trên bàn lau các ngón tay, các ngón tay của hắn rất đẹp đều thon dài cân xứng và trong ánh sáng phản chiếu có thể nói là vô cùng xinh đẹp tinh tế.
“Có phải cậu lại xem cái gì lung tung không?”
Trong giọng nói khàn khàn của Khương Viễn mang theo chút tìиɧ ɖu͙© vẫn chưa được trút ra hết, ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Bạch.
Lâm Tri Bạch thản nhiên giải thích: “Học hành đàng hoàng.”
Khương Viễn cười chế nhạo, lấy đề tài viết trong cặp sách ngày hôm qua ra xem.
“Trung học phổ thông?”
Lâm Tri Bạch liếc mắt liền biết Khương Viễn đang nhìn cái gì, có chút kinh ngạc.
“Ừm.”
Khương Viễn đáp lại, nhíu mày nghiên cứu.
Cửa sau của lớp học đã được mở ra khi giờ học kết thúc, Khương Viễn nghe thấy giọng nói của Hạnh Nguyên Trúc nên liền nghiêng đầu nhìn về phía cửa sau.
Hạnh Nguyên Trúc đang cầm một ly cà phê, quay về phía Khương Viễn và lắc lắc cái ly trong tay mình, khi nhìn thấy bạn cùng bàn của Khương Viễn, thì vẻ mặt của Hạnh Nguyên Trúc trong phút chốc đanh lại.
Khương Viễn bước ra khỏi lớp, có chút miễn cưỡng cầm lấy cái ly cà phê mà Hạnh Nguyên Trúc đưa.
“Không phải nói cậu là đừng làm những chuyện như vầy nữa sao? Tôi còn chưa biết phải cảm ơn cậu như thế nào.”
“Chúng ta không phải là bạn sao, bạn bè thì khách sáo làm cái gì, đây là nước trái cây tôi mới vắt hồi sáng, tôi tự pha chế cho mình nhân tiện mang cho cậu một phần luôn, cũng không có phiền phức gì, có thể giúp bổ sung vitamin C.”
Sau khi Hạnh Nguyên Trúc cười nói xong, lại giống như vô tình hỏi: “Sao cậu lại đổi người ngồi cùng bàn vậy?”
“Tôi không biết, vừa rồi giáo viên yêu cầu cậu ấy đổi.” Khương Viễn lắc đầu, không để ý lắm đến chủ đề này, cậu lấy trong túi ra tờ tiền năm mươi nhét vào tay Hạnh Nguyên Trúc, nói: “Coi đây như là một lời cảm ơn vì nước trái cây đi.”
Khương Viễn không đợi Hạnh Nguyên Trúc phản ứng lại, đã liền xoay người quay trở lại phòng học.
Lâm Tri Bạch đem tất cả những hành động vừa xảy ra ngoài cửa thu hết vào trong mắt, sau khi Khương Viễn ngồi vào chỗ, nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Lớp bên cạnh.”
Khương Viễn không nói gì nhiều, lại trở về trạng thái lười biếng, lãnh đạm.
Đôi mắt của Lâm Tri Bạch trở nên sâu thẳm, hắn không hỏi thêm câu nào nữa.
Hắn biết Khương Viễn vô cùng phóng túng trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, nhưng đối với bản thân hắn mà nói, đó lại là những cái gai tầng tầng lớp lớp, giống như chỉ cần hiểu rõ về những điều đó thì nó sẽ chính là một loại nguy hiểm vậy.
Có thể nói rằng Lâm Tri Bạch đã rất sảng khoái vì học những môn sở trường trong buổi học đầu tiên, Khương Viễn ở trong những tiết học tiếp theo vẫn chưa buồn ngủ, cái hiểu cái không mà nghe giảng.
Sau giờ học, Lâm Tri Bạch sẽ đưa cho cậu một số gợi ý, điều này làm cho Khương Viễn nhận ra được lợi ích của việc có một học sinh giỏi ngồi cùng bàn sẽ tuyệt như thế nào.
Hai tiết học cuối cùng vào buổi chiều là tiết học hóa học, trước giờ học học sinh trong lớp có những suy nghĩ khác nhau và tò mò về giáo viên mới.
Khương Viễn cũng rất quan tâm, không phải bởi vì người bên kia là giáo viên dạy hóa học, mà là bởi vì hắn là giáo viên mới.
Tuy Khương Viễn là học sinh cá biệt bị lưu ban, nhưng cậu luôn kiềm chế giới hạn, nên cũng không đến nổi bị đình chỉ học, cậu không gây rắc rối trong trường, ngoài ra cậu còn giúp đỡ một số học sinh bị bạo hành trong trường trước đây, cho nên các giáo viên mới đối với việc cậu đi học muộn mắt nhắm mắt mở cho qua, nên giờ có giáo viên mới, hơn nữa nghe giáo viên chủ nhiệm nói giáo viên đó còn rất nghiêm khắc, vì vậy Khương Viễn cần phải suy xét lại.
Khi giáo viên mới bước vào, mọi người trong lớp học đã phát ra tiếng thở dốc.
Hắn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, chất liệu vải mỏng manh tôn lên những đường nét đẹp đẽ, lông mày tuấn tú bình tĩnh lạnh lùng, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn không có nói nhiều, viết tên mình lên bảng, liếc nhìn cả lớp rồi giới thiệu sau này sẽ là giáo viên dạy môn Hóa của lớp này, sau đó hắn theo dõi tiến trình của thầy trước mà bắt tay vào dạy.
Khương Viễn bị ánh mắt của hắn nhìn đến, không tự chủ được mà nhíu mày.
Hắn là một người rất uy nghiêm, tốt hơn nhiều so với cảm giác ngột ngạt của những giáo viên bình thường, nhưng không phải là một người dễ chọc.
Lăng Thanh Miểu, Khương Viễn trong lòng đọc tên trên bảng đen và cúi thấp đầu xuống.
Cậu định học hành chăm chỉ, nên không muốn bị trừng phạt lần nữa vào lúc này.
Khương Viễn sống cuộc sống của một học sinh bình thường trong vài ngày, không đến muộn, về sớm, trốn học, đây là một sự tiến bộ vượt bậc so với trước đây, giáo viên chủ nhiệm cho rằng đó là nhờ có công lao của Lâm Tri Bạch ngồi ở bên cạnh giám sát và đôn đốc việc học nên cậu mới tốt lên như vậy, trong lòng rất vui mừng, chính vì vậy mà cũng nhắm mắt làm ngơ khi thấy Khương Viễn ngủ trong lớp.
Vào tối thứ năm, Khương Viễn nhận được tin từ Lâm Trọng và những người bạn khác, cậu nói với giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ tiết học tự học buổi tối, rời khỏi trường với chiếc cặp sách trên lưng.
Cậu trở về nhà, thay đồng phục học sinh ra, lấy sách trong cặp ra, bỏ một cây gậy bóng chày và bật lửa, rồi đi ra ngoài với chiếc cặp trên lưng.
Khương Viễn không có hút thuốc, nhưng thích nghịch bật lửa, nhất là khi chuẩn bị làm việc gì đó.
Ánh lửa heo hắt lúc sáng lúc tối bập bùng cháy lên, trong thời gian chủ nhân chờ đợi mục tiêu bất ngờ tắt.
Khương Viễn sẽ không ra tay một cách tàn nhẫn, cậu chỉ là trả lại cho họ những gì họ đã làm với Khương Lập Quốc mà thôi.
Cậu không sợ những người đó báo cảnh sát, bởi vì những người đó không dám, với lại cậu đeo khẩu trang, những người đó không thể nhìn rõ mặt.
Sau khi sự việc kết thúc, Khương Viễn đã đeo gậy bóng chày giấu đi chỗ khác, ném khẩu trang và thay áo khoác khác, xoay người vài cái rồi bắt taxi về nhà.
Người tài xế taxi tốt bụng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt thâm tím của người thanh niên ngồi sau, vội hỏi: “Cậu nhóc, cậu bị sao vậy, có muốn đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu, tôi sơ ý bị ngã.”
Khương Viễn từ chối, nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi trở về nhà, Khương Viễn đi tắm, nhíu mày nhìn vết sẹo trên người mình trong gương, tuy rằng những người đó đều bị thương, nhưng cậu cũng không khá hơn chút nào, may mà tất cả đều là vết thương ngoài.
Khương Viễn tự mình uống chút thuốc đơn giản, ớn lạnh nằm ở trên giường.
Cậu mê man ngủ một hồi, cảm thấy có chút khó thở, khó khăn đứng dậy xuống giường, đôi môi trắng bệch mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài mua thuốc.
Khương Viễn đi đến hiệu thuốc gần nhà, nhưng thấy nó đã đóng cửa.
Bây giờ là một giờ sáng, đường phố vắng tanh.
Khương Viễn có chút choáng váng, đi về phía một hiệu thuốc khác.
1:30 sáng, Chu Mạn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Hắn thận trọng nhìn qua mắt mèo, rồi lập tức mở cửa.
Thiếu niên ngoài cửa đã trượt xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Bụi hoa hồng dại đó, dường như sắp héo úa.
“Có chuyện gì vậy ... Sao lại nóng thế này?”
Chu Mạn lập tức đỡ người vào, đưa tay sờ trán Khương Viễn, không khỏi nhíu mày.
Chu Mạn đưa người về phòng, cho cậu uống thuốc hạ sốt, sau đó tiến hành làm mát cơ thể.
Trong quá trình này hắn tự nhiên phát hiện gò má của Khương Viễn bầm tím, mặt thì sưng đỏ, khi vén quần áo của Khương Viễn lên, thì hắn phát hiện trên người cậu có vết bầm tím, lông mày cũng vì thế mà nhíu chặt hơn.
Khả năng yêu thương và chăm sóc tốt cho bản thân của Khương Viễn so với tưởng tượng của Chu Mạn còn kém hơn rất nhiều, Chu Mạn không khỏi thở dài khi nghĩ đến những tin nhắn hắn thỉnh thoảng gửi cho Khương Viễn nhưng không có hồi âm.
Cậu quá cảnh giác với mọi người, Chu Mạn khó có thể tưởng tượng được một đứa trẻ bị sốt nửa đêm lại có thể lựa chọn nhờ hắn giúp đỡ, từ đó có thể suy ra rằng có phải Khương Viễn sinh ra trong một gia đình không mấy tốt đẹp không và tính cách của cậu như vầy cũng đều xuất phát từ phía gia đình.
Chu Mạn chậm rãi cởϊ qυầи của Khương Viễn ra, kiểm tra hạ thể của cậu, so với hắn suy đoán thì chỗ này tốt hơn nhiều, ít nhất nó vẫn rất khỏe mạnh, không giống như mấy lần trước đều sưng đỏ.
Môi âʍ ɦộ có vẻ dày hơn rất nhiều so với những lần trước đây, ngón tay Chu Mạn không để ý tới mà lướt qua, giúp Khương Viễn xoa thuốc lên vết bầm, giúp cậu mặc áo quần vào rồi, nằm ở một bên trông coi rồi ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau khi Khương Viễn tỉnh lại cơ bản đã hồi phục, đau đớn trên người cũng đỡ hơn.
Cậu im lặng đứng dậy khỏi chiếc giường ấm áp, đi vào phòng tắm, nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần do Chu Mạn chuẩn bị ngồi xuống đánh răng rửa mặt, sau đó nhìn Chu Mạn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp mà nói lời cảm ơn.
Giọng nói của cậu thô ráp giống như giấy nhám, và Chu Mạn đưa cho cậu một ly nước.
Sau khi uống nước xong Khương Viễn định rời đi, theo thói quen hỏi: “Bao nhiêu tiền?
Động tác của Chu Mạn hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Khương Viễn.
Khương Viễn bị ánh mắt hắn nhìn có chút bối rối bất giác cứng đờ, cổ họng dường như lại khô khốc.
“Cậu thích dùng tiền để trả cho những ý tốt vậy à, chỗ của tôi cũng không phải phòng khám.”
Chu Mạn đột nhiên bật cười, nụ cười của giáo viên này dịu dàng mang đến cho người ta cảm giác đặc biệt ôn hoà, nhưng kim giấu trong bọc cũng không phải là vô hại.
Khương Viễn hỏi: “Vậy thầy muốn em trả ơn thế nào?”
Cậu không giỏi đoán ý người khác trong những tình huống thế này và cậu cũng không thích đoán, vì vậy cậu chọn cách hỏi trực tiếp.
Lần sau đi bệnh viện thì tốt hơn, Khương Viễn thầm nghĩ, mặc dù cậu không thích bệnh viện cho lắm.
Chu Mạn nghiêng đầu nói: “Ngoại trừ tiền.”
Hắn cảm thấy quyết định lúc trước của mình đã sai, thứ gai nhọn trong lòng Khương Viễn không phải là thứ dễ bị cảm hoá, không phải chỉ cần dịu dàng chờ đợi là có thể khiến cậu thay đổi, tâm ý của người thiếu niên này so với những gì hắn tưởng tượng còn xa xôi diệu vợi hơn nhiều.
Cậu không muốn cùng với bất cứ người nào có mối quan hệ thân mật chân chính, Chu mạn nghĩ cậu có lẽ không cần, nhưng thật là cậu cần nhưng sợ.
Không phải cậu sợ cùng người khác thân mật, mà là mối quan hệ thân mật đó sẽ không còn sự bình đẳng và được coi trọng nữa, vì thế cậu sẽ không ngừng trốn tránh những thứ có thể khiến cậu có tính ỷ lại cùng phụ thuộc vào người khác.
Nếu có người nào đó ngày đêm chăm sóc tưới nước, cắt tỉa, thì có lẽ đoá hoa hồng dại sẽ biến thành đoá hoa xinh đẹp trong ngôi nhà ấm cúng, nhưng khi mưa gió lần thứ hai ập xuống, thì nó sẽ rất dễ dàng bị phá huỷ.
Nhưng trốn tránh sự quan tâm cũng sẽ không làm cho một người trở nên mạnh mẽ, mà thản nhiên quan tâm qua lại đến và đi trong vui vẻ, mới có thể làm cho người khác không cô phụ hay tổn thương mình được.
“Ngoại trừ tiền?” Khương Viễn nghĩ nghĩ, rồi lộ ra nụ cười tươi nhìn Chu Mạn: “Thầy, muốn làʍ t̠ìиɦ sao?”
Đó đều không phải là hồn nhiên dụ dỗ, mà là vui tính cùng chính trực nghiền ngẫm.
Giống như là một con thú non đã hết bệnh, đang vươn ra những móng vuốt nguy hiểm của mình.
Chu Mạn có chút ngạc nhiên, hắn có chút dở khóc dở cười nói: “Không, tôi không phải có ý này.”
Đúng là Chu Mạn có chút suy nghĩ về vấn đề đó, nhưng là người lớn hắn cũng không thích kiểu trao đổi này, còn tưởng đâu Khương Viễn sẽ nói mời hắn đi ăn tối hoặc xem phim, nhưng không ngờ tới cậu lại trực tiếp nhảy tới phương diện này.
Nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì dù sao đây cũng là Khương Viễn.
“Tôi biết.”
Hai tay Khương Viễn kéo quần cùng vạt áo, cởϊ qυầи áo ra, trong nháy mắt thân trên loã thể đã hiện lộ ra.
Thân thể cường tráng trẻ trung thuộc về thiếu niên tràn đầy khí lực cùng cám dỗ, bởi vì khối bầm dập xuất hiện trong chiến đấu càng tăng thêm một chút hoang dã khiến người muốn chinh phục.
“Không làm à, không làm thì em thì em đi đây, còn phải tham gia lớp học.”
Khương Viễn cầm quần áo trong tay, nghiêng đầu nhìn Chu Mạn.
Quyền chủ động lại bị Khương Viễn đoạt lại trong tay, Chu Mạn đột nhiên rơi vào tình thế cần phải lựa chọn.
Là một người lớn đáng khinh, hoặc là một người lớn chính trực.
Cái trước có thể làm cho Khương Viễn bây giờ coi thường hắn, nỗ lực trước giờ sẽ thành công cóc, cái sau thì sẽ phải chờ không biết tới bao giờ, một khi cố ý giở trò thì vẫn sẽ như cái trước bị sụp đổ.
Trong lòng Chu Mạn thở dài trước sự cảnh giác của Khương Viễn, từ phòng bếp bước đến gần Khương Viễn.
“Thật ra tôi còn có một cái biện pháp khác.”
“Cái gì?”
“Nếu như phải dùng cách gì đó để cảm ơn tôi, vậy thì cảm ơn bằng cái này đi.”
Khi giọng nói của Chu Mạn rơi xuống, đôi môi khô mềm áp lên môi của Khương Viễn.
Khương Viễn chợt cứng đờ.
Chính xác mà nói, đây là nụ hôn đầu tiên của Khương Viễn. Khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước đó, Ngao Vọng đã cố gắng hôn cậu nhưng bị cậu quay đầu từ chối, Ngao Vọng cũng không có tiếp tục, mà Lâm Tri Bạch thì chưa từng làm điều này.
Phản ứng giật nảy mình của Khương Viễn khiến cho Chu Mạn nhịn không được mà cong lên đuôi mắt, quấn lấy chiếc lưỡi cứng đờ của Khương Viễn, liếʍ duyện hàm trên của cậu.
Đó là một cảm giác rất tinh tế, toàn thân Khương Viễn có cảm giác tê tê giống như điện giật, thân thể thả lỏng, cho phép Chu Mạn tuỳ ý xâm nhập.
Khương Viễn là một người phong lưu, không cưỡng lại được ham muốn khoái lạc, cậu coi đây là sự vui thích và thậm chí có chút trầm mê vào nó, nên đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ cùng Chu Mạn này cậu hoàn toàn không có cưỡng lại hay cảm thấy thất vọng gì cả.
Làm sao cậu có thể thất vọng được, ngoại trừ việc dươиɠ ѵậŧ của người đó quá nhỏ mà thôi.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn bình thường nhưng rất nhanh nó đã biến thành hôn sâu, Khương Viễn từ kỹ thuật không cần thầy dạy cũng tự hiểu của Chu Mạn học xong cũng áp dụng vào hôn và hôn tới mức khiến mình cũng muốn tắt thở, thậm chí càng thêm kề cận hơn nữa.
Răng môi giao triền tiếng nước ái muội rất nhanh đã vang vọng khắp nhà, tay của Chu Mạn không khống chế được mà vuốt ve khắp nơi trên da thịt của Khương Viễn, vốn dĩ cậu định kháng cự, nhưng thật sự thì cậu đã không thể chống cự lại được nữa rồi.
Thế tấn công của Khương Viễn nói trắng ra là sự nhiệt tình, trong khi khuôn mặt cậu lại có vẻ kiêu ngạo không tự chủ được, như có một loại mê hoặc cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào đó, cứ hấp dẫn người ta không ngừng cùng cậu quấn quýt rồi dần chìm sâu trong đam mê.
“Cứ tiếp tục đi xuống như vầy nữa, chỉ sợ cậu sẽ không thể đi học được.”
Chu Mạn liếʍ cánh môi dính đầy nước bọt của Khương Viễn, cặp mắt kia khi cười lên trông thật nhu hoà gợi cảm.
“Em sẽ gọi điện thoại xin nghỉ” Khương Viễn không chút nghĩ ngợi nói, rồi sau đó nhìn Chu Mạn dùng ánh mắt ý nói: “Đi tới trên giường của thầy?”
Chu Mạn nhướng mày: “Cậu xác định?”
“Tất nhiên, em đã bị thầy hôn ướt rồi, nếu không tin thì thầy có thể sờ và xác nhận một chút đi, thầy?”
Câu cuối cùng là Khương Viễn cố ý gọi, cái đuôi của âm cuối bị cậu kéo cao và dài, ánh mắt của Chu Mạn nhìn theo làn da có những hoa văn xanh tím và đường nét mỹ nhân ngư của cậu, lý trí của hắn đã bị du͙© vọиɠ châm lửa thổi bùng.
Không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ đầy dụ hoặc của một bụi hoa hồng dại mà chỉ có thể thuận theo nó.
Bọn họ vội vàng xin nghỉ và lăn đến trên giường.
Quần áo được vứt ngẫu nhiên khắp phòng và những tấm rèm được kéo ra khiến cho căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo và trong trẻo.
Khi qυầи ɭóŧ của Khương Viễn bị tách ra khỏi cơ thể cậu, nó thậm chí còn kéo ra một sợi chỉ có chút ái muội, điều này đủ để chứng minh lời nói của Khương Viễn về việc bị hôn ướt là thật.
“Thật là ướŧ áŧ nha.”
Chu Mạn chạm vào âʍ ɦộ nhỏ hồng xinh đẹp, hắn tất nhiên rất quen thuộc với nơi mềm mại này, tất nhiên, là chỉ quen thuộc với ngón tay của hắn thôi.
Lòng bàn tay hắn áp vào phía trên, không chút nương tay mà xoa nắn, nhục huyệt non nớt ẩm ướt sao có thể chịu nổi mức độ ma sát này, da^ʍ thuỷ rất nhanh đã chảy vào lòng bàn tay Chu Mạn.
“Ưm ... Đừng ... Thoải mái quá …”
Mồng đốc nhòn nhọn vừa bị cọ xát vừa bị kéo lên phía trên, đối với điểm mẫn cảm này Chu Mạn tất nhiên sẽ không dễ dàng gì buông tha, nhục huyệt ngọt ngào ẩm ướt tràn ngập vị khai nồng, Khương Viễn phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi đứt quãng.
Chu Mạn rất thích tiếng rên của cậu khi kêu giường, ngón tay đảo quanh nơi hoa huyệt chưa chịu tiến vào, trượt lên trượt xuống trong khe thịt trơn trượt, liên tục cọ xát ấn vào mồng đốc.
Hắn hôn lên những vết bầm tím trên người của Khương Viễn, hỏi: “Hôm qua đánh nhau với ai à?”
Khương Viễn mơ hồ đáp lại, hơi ưỡn người chơi đùa với ngón tay của Chu Mạn, khi Chu Mạn liếʍ đầu nhũ hoa của cậu khuôn mặt có chút vui sướиɠ mà giãn ra.
Chu Mạn dùng lưỡi liếʍ quanh quầng vυ', đầu ti đỏ sẫm hếch lên, trên khuôn ngực màu mật ong đặc biệt hấp dẫn.
Trên người Khương Viễn có rất nhiều vết bầm tím, mà Chu Mạn thỉnh thoảng sẽ chạm đến, ngay cả một áp lực nhẹ cũng có thể mang đến đau đớn, nhưng cảm giác đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ này lại trở thành một kɧoáı ©ảʍ khác phức tạp hơn, khiến Khương Viễn cảm thấy đau muốn giãy dụa nhưng cũng muốn thuận theo.
“ Ân... A a a ... Ngứa quá …”
Khương Viễn bị ngón tay hắn cưỡиɠ ɠiαи làm eo cậu cũng trở nên vặn vẹo, lộ ra vài phần bất mãn.
Chu Mạn thấy vậy thì cúi người xuống ngậm lấy môi Khương Viễn, Khương Viễn khẽ mở miệng để cho giáo viên tuỳ ý xâm nhập, thản nhiên phóng đãng giống như đã trở thành một người cực kỳ ngây thơ khác, kết hợp với tính hoang dã càng khiến cho thú tính trong người người khác càng lúc càng tiến lại gần hơn.
Chu Mạn kéo Khương Viễn đang nằm trên giường ngồi dậy, cởϊ qυầи lót ra.
Khác với vẻ ngoài dịu dàng, dươиɠ ѵậŧ của Chu Mạn không hề dịu dàng chút nào.
Gân xanh trên thân duong vật nổi rõ, qυყ đầυ to lớn màu đỏ tím, dịch thể ở trong lỗ nhỏ đầu khấc chảy ra, có thể nói là vô cùng dữ tợn và xấu xí.
Chu Mạn vẫn như trước mỉm cười ôn hoà, đối mặt với Khương Viễn nói ra lời dụ dỗ: “Em không sờ nó sao?”
Nhục huyệt đã mấy ngày không ăn dươиɠ ѵậŧ nên trống rỗng đến mức khó nhịn, Khương Viễn nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ thô to đứng thẳng đang tiết ra chất dịch trong suốt, dùng đầu gối bò tới, dùng tay vuốt lộng giúp thầy tự sướиɠ.
Chất nhầy làm cho lòng bàn tay người thiếu niên sáng lấp lánh, Khương Viễn vuốt lộng vài cái liền nóng lòng muốn đem dươиɠ ѵậŧ thô to này cắm vào âʍ đa͙σ ẩm ướt của mình, nhưng lại bị Chu Mạn cản lại.
Ngón tay Chu Mạn vuốt ve môi Khương Viễn bởi vì hôn môi mà hơi sưng lên, dùng dươиɠ ѵậŧ vỗ lên trên mặt, rồi lại ác liệt nắm lấy lỗ nhỏ đầu khấc trên thân dươиɠ ѵậŧ đang chảy đầy chất dịch mà đẩy tới trước môi Khương Viễn.
Hắn cười ôn nhu vô hại, nhưng trong miệng lại nói ra những từ ngữ hết sức da^ʍ tà.
“Em hôn nó đi, hôn thì nó mới bằng lòng cắm vào nơi đó của em chứ ngoan hôn đi nào.”