Ngày thứ hai, Khương Viễn không đến nhà Hạnh Nguyên Trúc để học bù như hôm qua đã nói.
Dì Hồ gọi điện cho cậu nói hôm nay là sinh nhật bà và bảo cậu đến nhà bà ăn cơm, Khương Viễn gọi điện cho Hạnh Nguyên Trúc để nói với hắn về việc thay đổi kế hoạch, sau đó lập tức ra ngoài mua quà.
Trong ký ức mười bảy năm của Khương Viễn, Dì Hồ là một trong số ít những trưởng bối thực sự quan tâm đến cậu và là người tương đối quan trọng hơn với Khương Viễn.
Dì Hồ thấy cậu cũng mang quà đến, cười nói khách sáo, đồng thời giới thiệu với những người thân, bạn bè bên cạnh, rằng đây là con trai cùng cha khác mẹ của mình.
Khương Viễn kiềm chế tất cả lãnh đạm cùng tê dại trên người, nụ cười lộ ra vài phần cứng ngắc gượng gạo.
Trong bữa tiệc sinh nhật này, Khương Viễn cũng nhìn thấy cậu con trai đang học mà Dì Hồ không ngừng nhắc đến, theo quan điểm của Khương Viễn, cậu ấy cũng giống như bất kỳ học sinh nào mà cậu nhìn thấy trong trường, nhưng cậu biết rằng trong mắt Dì Hồ, đây là bảo bối của bà.
Khương Viễn lưu ý giật giật khóe miệng, cậu cũng không ở lại quá lâu, ăn xong liền chào tạm biệt Dì Hồ rồi rời đi.
Mặt trời ở trên trên bầu trời có chút nóng bỏng, Khương Viễn nhìn những khe hở không đối xứng trên gạch lát nền rồi vô định bước đi.
Có nhiều con đường ở ngã ba và cậu không biết con đường nào sẽ dẫn đến nhà mình.
Khương Viễn không có tâm trạng đi học thêm, cậu vào quán net, đặt đơn hàng huấn luyện tăng cường vừa nhận được, kiếm thêm được hai ngày tiền cơm, đến tối mịt mới trở về nhà.
Cậu mở cửa ra, phát hiện đèn trong phòng khách tối om, Khương Viễn cũng không có bật đèn, liếc mắt nhìn lướt qua ánh sáng trong phòng Khương Lập Quốc, đi qua phòng khách mà về phòng.
Khi mở cửa phòng, cậu dừng lại, lùi lại hai bước, ngửi thấy mùi dầu cây rum trong không khí, rồi trở về phòng với vẻ mặt thất thần.
Trong đêm đen, Khương Viễn từ trong mộng tỉnh lại, ngồi trên giường hít một hơi thật sâu để thoát khỏi cảm giác hụt
hơi, lau mồ hôi trên trán.
Có thể hôm nay cậu đến ăn cơm ở chỗ Dì Hồ khiến cho cậu mơ thấy một người phụ nữ mà đã lâu cậu không mơ đến.
Bà bỏ nhà đi khi cậu mới được vài tuổi, cậu không nhớ được bà trông như thế nào, chỉ nhớ mang máng rằng trên người bà rất mềm mại và ấm áp, vòng tay ôm cậu mỏng manh nhưng đầy mạnh mẽ.
Không biết cuộc sống bây giờ của bà thế nào, chỉ hy vọng là nó cũng không tệ đi.
Khương Viễn liếʍ đôi môi khô khốc của mình, xoay người xuống giường, xỏ dép đi vào phòng khách uống nước.
Có người nào đó trong phòng khách cũng đang rót nước, nghe thấy động tác của Khương Viễn thì giật mình, Khương Viễn cũng bị bóng đen làm cho cứng đờ mất mấy giây, sau đó cáu kỉnh bật đèn phòng khách lên.
“Ông bật đèn lên không được à, nửa đêm muốn hù người ta sao?”
Khương Viễn mất kiên nhẫn lên tiếng, nhìn thấy bộ dạng của Khương Lập Quốc, sắc mặt của cậu trong giây lát đều trở nên kỳ quái.
Cậu không khỏi chế nhạo: “Ông đi mua da^ʍ mà không đưa tiền nên bị đánh à?”
Bộ dạng hiện tại của Khương Lập Quốc quả thực có chút buồn cười, mặt thì xanh tím, thân hình cũng rất mất tự nhiên.
“Chắc mày cũng mong cho tao bị đánh lắm chứ gì?” Khương Lập Quốc phỉ nhổ, sau đó mắng: “Bị mấy tên khốn kiếp cướp, mẹ nó, nếu tao còn trẻ lại khoảng mười tuổi, bọn nó dám động đến, coi tao có đem chân tụi nó đánh gãy không.”
Khương Lập Quốc vừa động vết thương vừa nói, vẻ mặt vặn vẹo.
Máy rót nước bởi vì động tác rót nước phát ra âm thanh ùng ục, Khương Viễn nuốt nước xuống, giảm bớt cảm giác bỏng rát nơi cổ họng, khinh khỉnh khịt mũi: “Xuy.”
“Mày vẫn không tin? Tao đã lấy lại được ví tiền, cũng không có bị mất mấy tấm ảnh.”
Nói xong những lời này Khương Lập Quốc im lặng một hồi, sau đó liếc nhìn sắc mặt đang trở nên rất khó coi của Khương Viễn, môi mấp máy, không nói nữa, khập khiễng đi về phía phòng của mình.
Trong ví của Khương Lập Quốc có một bức ảnh hơn mười năm, đó là ảnh chụp chung của ba người trong gia đình.
Khương Viễn ghê tởm nhất chính là lúc ông ta nói tới chuyện bức ảnh, mấy ngày nay Khương Lập Quốc Giang Liệt không bao giờ nói nữa.
Khương Viễn trở về phòng, vài giây sau khi cửa đóng lại, thì có tiếng cót két mở ra.
Khương Viễn cáu kỉnh hỏi: “Là ai đánh?”
“Mày muốn cái gì, mày đừng có lộn xộn, đừng có làm gì để bị lưu lại tiền án trong đồn cảnh sát, những kẻ đó đều là những tên côn đồ…”
“Có muốn hay không thì tuỳ, ông đừng nói là ông đang nghĩ tôi định đi báo thù cho ông nha?”
Khương Viễn ngoài cười trong không cười nói, đôi mày lãnh đạm và kiềm chế đầy vẻ châm chọc.
Khương Lập Quốc bị chọc tức cảm thấy tim, gan, phèo, phổi đều đau, nói là vài tên côn đồ, mà không biết kẻ đó là ai, chỉ nhớ rõ chúng trông như thế nào thôi.
Sau khi nghe xong Khương Viễn trở về phòng, cầm điện thoại di động lên, gửi lại một tin nhắn cho Tiểu Lâm Béo. Cậu thực sự rất ghét làm trái lời của mình, nhưng trước mắt cậu không biết kẻ đó là ai.
Cậu không giận cũng không vui, chỉ hơi cáu kỉnh.
Cậu nhớ tới chuyện Khương Lập Quốc cõng mình đang phát sốt chạy suốt đêm tới bệnh viện, cũng nhớ Khương Lập Quốc cầm dây lưng đuổi đánh mình khắp nhà, nhớ tới chuyện ông ta một bên đánh mẹ một bên đập phá đồ đạc, nhớ tới khi mẹ cậu đã bỏ đi thì ông ta uống say không còn biết gì nữa ôm lấy ảnh chụp mà khóc nức nở.
Súc sinh, giòi bọ, rác rưởi, kẻ bất tài.
Nhưng cậu là được người như vậy nuôi lớn.
Khương Viễn ngồi trên ghế, chậm rãi uống một hơi cạn sạch ly nước.
Thứ Hai, mặt trời vẫn như thường lệ mọc lên.
Buổi sáng đọc xong, Khương Viễn ngồi trên ghế, nghe học sinh bên cạnh sôi nổi kể về giáo viên chủ nhiệm mới thuyên chuyển công tác về trường, cậu nhìn sách vở với vẻ mặt thờ ơ.
Buổi học đầu tiên là lớp của giáo viên chủ nhiệm, trước khi vào học giáo viên chủ nhiệm nói hai việc.
Việc thứ nhất là có một giáo viên mới vào lớp này và sẽ là giáo viên dạy môn Hóa của họ, thầy tương đối nghiêm khắc nên yêu cầu mọi người cẩn thận để không vi phạm kỷ luật, hai là đổi vị trí cho Lâm Tri Bạch.
Khương Viễn nhìn Lâm Triệt đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy khó hiểu, các bạn học trong lớp cũng đầy kinh ngạc, nhưng bọn họ nhanh chóng đoán được có thể là do giáo viên mới nhậm chức và giáo viên chủ nhiệm lo lắng học sinh cá biệt sẽ làm xằng làm bậy, cho nên mới chuyển lớp trưởng tới ngồi ở bên cạnh giám sát.
Đây quả thực là một trong những lý do và Lâm Tri Bạch đã chủ động đưa ra đề xuất này để giải quyết vấn đề cho giáo viên chủ nhiệm, với lại còn có một lý do khác là trước đó Lâm Tri Bạch đã vô cớ vắng mặt không lý do, giáo viên chủ nhiệm lén nhìn Lâm Tri Bạch, dò hỏi hắn có phải bị bắt nạt trong trường không, Lâm Tri Bạch tìm lý do nói rằng mình cùng Khương Viễn đã gặp phải một số việc rất quan trọng.
Lâm Tri Bạch tất nhiên là có việc riêng, chẳng qua là tất cả đều được hắn che giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng, khiến người ta không thể nhìn ra manh mối.
Khương Viễn thật sự không quan trọng là ai ngồi bên cạnh mình, tối hôm qua cậu ngủ không ngon, đã vậy trong giọng nói của giáo viên chủ nhiệm khi giảng bài làm cậu có chút mơ màng muốn ngủ.
Có một cảm giác hơi lạnh truyền đến cổ tay cậu, cảm giác chấn động nhanh chóng truyền đến cơ thể Khương Viễn như mạng nhện, cậu cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để không cho mình nhảy lên khỏi ghế thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cậu quay lại nhìn Lâm Tri Bạch và dò hỏi bằng mắt.
Lâm Tri Bạch viết lên cuốn sổ dòng chữ “Đừng ngủ” và đẩy nó đến trước mặt Khương Viễn.
Khương Viễn viết ra dòng chữ “Buồn ngủ” rồi đẩy trở về, chuẩn bị đổi tư thế ngủ tiếp.
Nhưng mà mảnh giấy lại được đẩy tới trước mặt cậu, cùng với lúc nãy thì có nhiều thêm một dòng chữ.
- Vậy thì làm gì mà buồn ngủ.
Khương Viễn quay đầu, có chút ngạc nhiên nhướng mày.
Trong phòng học vang lên giọng nói của giáo viên, Khương Viễn đã không còn buồn ngủ.
Tay phải của Lâm Tri Bạch đã mở khóa quần cậu ra, cách lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng không nặng không nhẹ mà xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của cậu.
Khương Viễn trước giờ luôn là một người rất táo bạo, cậu không những không ngăn cản, thậm chí còn ở bên cạnh vừa xoay bút vừa tận hưởng cảm giác này.
Trên mặt sáng thì hai người họ đang nhìn thẳng vào câu hỏi mà giáo viên đang nói trên bảng đen, như thể họ đang nghiêm túc chăm chú lắng nghe giảng bài.
Đầu ngón tay của Lâm Tri Bạch trượt xuống dưới động, đến tới trước miệng huyệt, nhẹ nhàng ấn xuống, cách lớp vải dệt phác hoạ ra hình dạng khe hở.
Ngón tay hắn nhanh chóng chạm vào cảm giác ướŧ áŧ, nhưng Khương Viễn đang mặc quần đùi, nên hắn không thể vòng qua lớp vải để sờ vào bên trong, giữa mày chau lại.
Môi âʍ ɦộ của Khương Viễn bị ngón tay cách một lớp vải dệt ngón tay nắm lấy, cảm giác râm ran khiến cậu có chút bồn chồn, nhíu mày, lấy áo khoác đồng phục học sinh treo trên ghế cầm xuống dưới, đặt trên đùi mình.
Cùng lúc đó, cậu kéo quần của mình xuống một chút.
Các bạn học ngồi bên cạnh không hề biết gì về sự thay đổi đó, cũng không biết rằng đùi của kẻ bắt nạt học đường đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một phần, để lộ đùi và giữa hai chân trước cho người lớp trưởng đang ngồi bên cạnh sờ mó.
Lâm Tri Bạch nhíu mày, nhận ra rằng hắn vẫn là đánh giá thấp sự táo bạo và phóng đãng của Khương Viễn.
Cậu thực sự cứ như vậy cởϊ qυầи trong lớp để cho hắn dễ dàng xâm phạm âʍ ɦộ, yết hầu của Lâm Tri Bạch trượt lên trượt xuống, hạ tầm mắt xuống che đi màu đen trong mắt.
Không có giới hạn của đồ lót, ngón tay của Lâm Tri Bạch thô lỗ lưu lại giữa hai chân của Khương Viễn.
Trong khi hắn dùng ngón tay xoa xoa môi âʍ ɦộ, thì Khương Viễn liền vùi mặt vào cánh tay, để tránh cho giáo viên phát hiện ra biểu hiện lạ của cậu.
Thân thể cậu đã hai ngày không giao hợp nên không khỏi có phản ứng khi bị ngón tay của Lâm Tri Bạch mơn trớn, Khương Viễn điều chỉnh hô hấp có chút hỗn loạn của mình, nhịn không được mà co rút lại hoa huyệt.
Trong chớp mắt cậu vừa ngẩng đầu lên, ngón tay chợt cắm vào giữa dũng đạo, Khương Viễn cắn đầu lưỡi mình để giữ im lặng, cầm bút trên tay vẽ ra giấy những đường cong vô nghĩa.
Lâm Tri Bạch nheo mắt, lại đút một ngón tay khác vào, khẩy nhẹ vào bên trong huyệt đạo mềm mại ẩm ướt.
L*иg ngực của Khương Viễn nhấp nhô theo một vòng cung lớn hơn, lúc này trong lớp đột nhiên vang lên một tiếng đọc nhóm, khiến Khương Viễn giật mình.
Hoa huyệt đột nhiên co rút lại, cảm giác bị cưỡиɠ ɠiαи trong phòng học đặc biệt rõ ràng, Khương Viễn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì đang nói cái gì, trong quá trình ngón tay đâm vào rút ra thì ánh mắt có chút tan rã.
Tiếng rêи ɾỉ mơ hồ bị âm thanh đọc sách che đậy, khóe mắt Khương Viễn có chút đỏ bừng, cảm giác được Lâm Tri Bạch lại đút một ngón tay khác vào.
Hoa huyệt bị mở rộng cực đại, da^ʍ thuỷ theo khe hở chảy ra, làm cho hoa huyệt trở nên trơn bóng.
Cảm giác ba ngón tay ra vào vô cùng đau nhức, Khương Viễn kìm nén tiếng thở dốc, khi giáo viên nhắc nhở ghi chép, chữ trong bút cũng không thành hình vì ngón tay run lên.
Khi Lâm Tri Bạch cắm vào điểm nhạy cảm, cây bút đen đã để lại một vết xước phóng đại trên giấy.
Khương Viễn không nhịn được ôm lấy góc bàn, nuốt hết tiếng rêи ɾỉ vào trong cổ họng.
Thắt lưng cậu đã sớm mềm nhũn, chỉ có thể duy trì động tác áp sát vào bàn, bị ngón tay đâm chọc tới mức thất thần.
Nhục huyệt mềm mại không ngừng ve vãn lấy lòng những ngón tay đút vào, tiếng nước phốc xuýt phốc xuýt của những ngón tay khi nó đâm vào rút ra đều ẩn hiện trong tiếng giảng bài của giáo viên.
Thật thoải mái ... Ưm ... Khương Viễn nuốt nước miếng, không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tri Bạch.
Lớp trưởng vẫn như mọi khi nhìn về hướng bảng đen, tựa hồ cẩn thận nghe ngóng, nhưng ngón tay không có ghi chép, mà là kẹp chặt nhục huyệt dâʍ đãиɠ của Khương Viễn.
Cơ bắp trên đùi trong của Khương Viễn co rút không kiểm soát được, hai chân bị ngón tay của hắn làm cho bất giác run lên.
Thầy chủ nhiệm trong lúc giảng bài thỉnh thoảng sẽ xuống xem các bạn bên dưới học bài, ông ấy thường dừng lại cách chỗ Khương Viễn không xa, giống như ngay sau đó ông ấy sẽ trực tiếp đi tới bàn cậu vậy.
Cơ thể của Khương Viễn cứ mỗi lần thầy chủ nhiệm bước gần tới bàn của cậu là nó lại căng chặt lại, khi ông ấy rời đi thì liền thả lỏng ra, âʍ ɦộ nóng bỏng chặt chẽ bên dưới cũng thay đổi theo phản ứng của cậu, khiến cho hơi thở của Lâm Tri Bạch không thể không dồn dập lên.
Môi trường đặc biệt của lớp học sẽ phóng đại các giác quan của con người, cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và cấm kỵ làm cho Khương Viễn không thể nghe rõ được thầy chủ nhiệm đang nói gì, phần lớn tâm trí của cậu đều bị những ngón tay ra vào huyệt đạo chiếm giữ, mà phần còn lại là cậu dùng để kiềm chế bản thân không kêu lên, tránh cho mọi người biết chuyện cậu ở trong lớp học bị người ta chơi âʍ ɦộ.
“Lớp trưởng, em đứng dậy trả lời cho thầy.”
Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm đột nhiên vang lên, điều này kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của Khương Viễn.
Những ngón tay đó vừa đâm vào điểm g của Khương Viễn, ngay lúc ngón tay vừa rút ra, thì da^ʍ thuỷ của Khương Viễn liền trào ra.
Nước chảy ở trên ghế, như thể không kiểm soát được.
Lâm Tri Bạch không nhanh không chậm đứng lên, trả lời câu hỏi của giáo viên.
Ánh mắt của cả lớp gần như bị cuốn hút vào phần này, không ai chú ý đến những ngón tay rũ xuống trên bàn tay phải của lớp trưởng đang trả lời câu hỏi, dính đầy vết nước.
“Một câu trả lời rất xuất sắc.”
Chủ nhiệm lớp khen ngợi đắc ý nói học sinh yêu thích của mình ngồi xuống, trên mặt Lâm Tri Bạch lộ ra chút tươi cười, giống như là vì được khen mà vui vẻ vậy.
Hắn ngửi hương vị ngọt ngào trên đầu ngón tay, nụ cười trên môi càng thêm sâu.