Khương Viễn vừa động đậy, vải dệt thô ráp liền ma sát vào âʍ đa͙σ non mịn gây ra cảm giác ngứa ngáy mỏng manh kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ Khương Viễn, trong đầu cậu liền nhớ tới cảnh buổi sáng dươиɠ ѵậŧ đâm vào trong cơ thể, cảm giác kɧoáı ©ảʍ ấy làm cho hầu kết cậu lăn lộn trên dưới.
Tầm mắt Khương Viễn từ nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ của hắn chuyển dời xuống hạ thân đang cương cứng, nheo nheo mắt.
Cậu chợt hỏi: “Cậu còn có chút sức lực nào không?”
“Đương nhiên.”
Ngao Vọng đi tới bên cạnh Khương Viễn, ra vẻ không đánh không quen biết, coi Khương Viễn là anh em tốt khoác lên bả vai cậu.
“Tiếp tục đánh? Đi chỗ nào? Đến sân huấn luyện hay là nơi khác, tôi đi đâu cũng được.”
Miệng Khương Viễn nhả ra hai chữ: “Khách sạn.”
Ngao Vọng rõ nguyên do: “A? Đi chỗ đó làm gì?”
“Làm tôi,” Khương Viễn nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Vọng, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cả khuôn mặt đều tràn ngập dáng vẻ kiêu ngạo, cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi: “Có dám hay không?”
Ngao Vọng hô hấp cứng lại, hầu kết bị Khương Viễn chạm vào có chút ngứa, vật thể dưới thân theo đó mà run run vài cái.
•••
Từ chuyện đánh nhau đến độ lên giường Khương Viễn Không cảm thấy có gì kỳ quái, cậu chỉ là đột nhiên cảm giác du͙© vọиɠ ùa tới sau đó muốn làm, không suy xét hậu quả hay ý nghĩ của người khác, không sợ ngôn ngữ, miệng lưỡi của bất cứ kẻ nào.
Làm việc tự do, chuyện gì chưa giải quyết được để ngày mai tính, Khương Viễn chính là loại người như vậy. Ở độ tuổi hiện tại, giai đoạn này cậu là người hành động theo cảm tính đến nỗi về sau trưởng thành có thay đổi hay không thì đó cũng là chuyện sau này.
Ngao Vọng nghe vậy đầu óc choáng váng, hắn cho rằng chính mình nghe nhầm, nhưng cổ họng nửa chữ cũng không thốt ra, ngơ ngác nhìn Khương Viễn, đi theo bước chân của cậu tiến về phía trước.
Cho đến khi vào trong khách sạn, dây thần kinh trong đầu Ngao Vọng mới phản ứng lại.
Khương Viễn quay lưng về phía hắn cởϊ qυầи áo, vứt bỏ lớp vải trên người, dưới ánh mặt trời, cơ thể xinh đẹp eo dẻo cong mềm mại cùng với làn da màu bánh mật mang theo dã tính của thiếu niên trẻ tuổi, kết hợp cùng với vài vết ứ thanh trầy da hiện lên vài phần bạo ngược tìиɧ ɖu͙©, một sự kết hợp mâu thuẫn nhưng quyến rũ lạ thường.
Đây là vết thương hắn tạo ra trong quá trình đánh nhau ban nãy.
Rõ ràng Ngao Vọng không cảm thấy bản thân là gay nhưng tại đây trong giờ phút này con mẹ nó hắn lại tưởng thao chết kỹ nữ dâʍ đãиɠ trước mặt.
“Trước khi làm phải nói rõ, tôi không cho anh làm ở mông.”
Khương Viễn ngồi trên giường đối mặt với Ngao Vọng nói, cậu cong eo xuống cởϊ qυầи ra rồi gập người cho Nao Vọng thấy được phía dưới khác hẳn với người bình thường của mình:
“Có thể tiếp thu được thì hiện tại làm luôn, nếu cảm thấy ghê tởm thì cút ngay lập tức.”
Ngao Vọng thấy cảnh tượng trước mặt hô hấp dồn dập, máu nóng dồn lên não.
Vùng cấm vừa kỳ lạ vừa quái dị, dươиɠ ѵậŧ phía dưới Ngao Vọng vốn dĩ hơi ngóc đầu lên, thấy cảnh tượng dâʍ ɖu͙© trước mặt càng thêm cứng rắn.
Thị lực của hắn không tồi bởi vậy Ngao Vọng có thể thấy rõ ràng bên cạnh công cụ đàn ông là âʍ đa͙σ phụ nữ. Miệng huyệt sưng đỏ đang rỉ ra chất lỏng sáng lấp lánh, lông mao của Khương Viễn thưa thớt mềm mại mọc xung quanh hai bên môi âʍ ɦộ, khác hẳn với đàn ông bình thường dài, cứng còn rậm rạp.
Ngao Vọng tức giận cười, hắn đẩy Khương Viễn đè cậu dưới thân, nhìn chăm chú, mặt đối mặt nhưng tay lại không chịu vắng vẻ sờ bên dưới cậu.
“Cậu cũng thật gan dạ, vừa sưng vừa ướt liền tới đánh nhau với tôi, cậu thèm khát được thao đến vậy sao?” Thiếu niên chói lọi châm biếm trào phúng nhưng ẩn chứa trong đó không cam lòng và phẫn nộ khó hiểu.
Phát hiện huynh đệ mới quen biết có thể giao lưu đánh nhau của mình cư nhiên là một tên song tính dâʍ đãиɠ, loại sự tình này kỳ thật vốn không nên tức giận nhưng Khương Viễn để lại ấn tượng bề ngoài quá lớn khác biệt với bên trong, Ngao Vọng vẫn luôn cảm thấy cậu trắng nõn mềm mại sẽ không cùng hai chữ “kẻ mạnh” có liên quan, Khương Viễn bề ngoài chỗ nào cũng không giống với suy nghĩ của hắn, nhưng cố tình cậu như vậy lại càng làm Ngao Vọng càng thêm ngứa răng, trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu.
Cái loại cảm xúc văn vẹo quái dị này đó là cảm giác bị người khác nhanh chân đến trước cướp mất đồ vật của mình mới trở nên ghen ghét, nhưng Ngao Vọng lại không thể nắm lấy cổ áo Khương Viễn nói con mẹ nó là ai đã thao cậu trước tôi, suy cho cùng thì họ cũng chỉ vừa mới quen biết, hắn không có tự tin nhưng trong lòng có chút phiền muộn.
Cho nên loại cảm xúc này chỉ có thể phát tiết lên cơ thể Khương Viễn, ngón tay thon dài không chút lưu tình thọc vào, âʍ ɦộ mới được khai trai thuận theo nuốt trọn lấy ngón tay của hắn, ngón tay Ngao Vọng quấy đảo ở trên trong khi rút ra mang theo từng sợi tơ trắng.
“Nhẹ chút, buổi sáng tôi vừa mới phá trinh xong.”
Khương Viễn nhíu mày, cảm giác ma sát đau đớn khiến cho cậu có chút phiền lòng, bực bội.
Vừa nghe được thời gian ngắn như vậy, Ngao Vọng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn hơn, có loại ảo giác bất ngờ có thịt từ trên trời rơi xuống nhưng miếng thịt đó đã bị người khác cắn trước một ngụm, không vui, nếu như tên dâʍ đãиɠ này có thể nhịn lại một chút thì hắn chính là người đầu tiên phá trinh.
Điều này không phải hắn quan trọng Khương Viện còn trinh hay mất mà là từ nhỏ Ngao Vọng đã có ham muốn chiếm hữu hắn cảm thấy hứng thú.
“Xem ra người kia không có gì đặc biệt.”
Ngao Vọng không chút khách khí trào phúng, hắn ăn ngay nói thật cho rằng người phá trinh của Khương Viễn phía trước năng lực quá bình thường, nếu không sao cậu có thể bò dậy từ trên giường đánh nhau với hắn lâu như vậy, sau khi đánh nhau còn có ham muốn mời hắn?
Trong phòng học, Lâm Tri Bạch đang ghi bài đột nhiên dừng lại nhân lúc giáo viên đang viết chữ trên bảng quay đầu lại lướt qua chỗ ngồi vẫn không một bóng người rồi thu hồi ảnh mắt.
Khương Viễn nghĩ nghĩ nói: “Tạm được.”
Ít nhất hắn khuếch trương rất kiên nhẫn, quá trình thao sau đó cũng khá thoải mái.
Ngao Vọng không nói, đứng dậy cởϊ qυầи áo của mình, tính toán để cho Khương Viễn biết thế nào là thực lực chênh lệch.
Tuy rằng hắn chưa trừng trải nghiệm qua cảm giác dao kiếm chân thật chém vào người nhưng là thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì như hắn đã từng xem qua phim người lớn không ít, hơn nữa hắn rất tin tưởng vào chính mình, giờ phút này đang nóng lòng muốn thử.
Ngao Vọng người nhìn gầy, cơ bắp cũng cân đối, rắn chắc, mỗi một đường cong đều ẩn chứa lực lượng trong đó, điều này Khương Viễn đã được nếm thử qua.
Ngao Vọng vuốt vết bầm tím bị hắn để lại trên bụng Khương Viễn, không chút khách khí xoa lên bụng cậu.
Cảm giác này có chút là lạ, Khương Viễn nhíu mày nhưng không lên tiếng ngăn cản.
Ngực của Khương Viễn được rèn luyện qua nên rất co dãn đàn hồi, lúc cậu thả lỏng người thì cơ bắp cũng sẽ trở nên mềm mại, Ngao Vọng vốn định xoa xoa chơi nhưng lâu rồi cũng có chút yêu thích không nỡ buông tay.
Hắn nắm lấy đầṳ ѵú cậu, núʍ ѵú ban đầu mềm mại giờ đây lại cứng như hòn đá nhỏ, Khương Viễn khẽ rên một tiếng, híp mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ từ len lỏi khắp cơ thể mình, hạ thể cũng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cảm giác tê dại như có như không kia.
Khi cảm giác ướŧ áŧ từ trước ngực truyền đến thì bụng nhỏ của Khương Viễn có chút vô ý thức tê mỏi, thân thể cậu cũng không tự giác được hơi nhướn lên đón hùa lấy Ngao Vọng. Thân thể bồng bột khỏe mạnh của thiếu niên kề sát, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Ngao Vọng cọ cọ miệng huyệt dâʍ ɭσạи của cậu, hắn vừa xoa nắn núʍ ѵú vừa cười hỏi: “Có sướиɠ không?”
Khương Viễn nhìn nửa bên mặt Ngao Vọng bị chính mình đánh sưng và vết bầm tím đang hiện lên trên cổ có chút ghét bỏ, đẩy nghiêng mặt Ngao Vọng sang một bên để cho tầm mắt của cậu nhìn vào nửa bên mặt không bị thương của hắn.
“Đều là do cậu đánh, thế nhưng bây giờ ghét bỏ tôi!”
Ngao Vọng không chịu nổi biểu hiện ghét bỏ trắng trợn này của cậu, tuy rằng hắn không cảm thấy chính mình quá đẹp trai nhưng hắn cũng biết bản thân mình bề ngoài không kém, cậu thế nhưng đánh hắn còn ở trên giường ghét bỏ bề ngoài thật kiến người ta giận sôi máu, đặc biệt cần người dạy dỗ lại.
“Chính mình cần người dạy dỗ lại, chậc, bằng không vào từ phía sau vậy, tôi không muốn nhìn thấy mặt của cậu.”
Khương Viễn không chút nào chột dạ nói, một chút cũng không sợ đem người trên giường tức chết.
“Tưởng bở.”
Ngao Vọng không cho Khương Viễn được như ý, cậu không muốn nhìn thấy mặt của hắn, vậy hắn càng làm cho cậu phải nhìn.
Chân của Khương Viễn bị Ngao Vọng gác trên vai, ỷ vào huyệt mới được thao cách đây không lâu, Ngao Vọng cũng không dong dong dài dài mở rộng, đầu dươиɠ ѵậŧ kề sát miệng huyệt cọ cọ, tìm được khe hở liền cắm, sau khi đầu nấm lớn cắm vào trong, hắn trực tiếp nhét cả cây gậy thô to vào sâu trong cậu.
Nơi dâʍ đãиɠ kia mới bị thao không bao lâu nào gặp qua trường hợp này, hiện giờ nó còn chưa được huấn luyện thân kinh bách chiến, miệng huyệt bị dươиɠ ѵậŧ mở rộng căng chặt, từng chút từng chút thọc vào làm cho Khương Viễn nhịn không được thở một tiếng hổn hển.
Cùng với phong cách nói chuyện khiến người khác tức hộc máu của cậu không giống nhau, cậu thở dốc mang theo tiếng khóc nức nở khiến cho hồn phách của Ngao Vọng như bị câu ra ngoài, còn chưa kể đến cơ bụng mềm mại giống như thiên đường kia, hay miệng huyệt ướŧ áŧ mấp máy như được bọc bởi tầng tầng lớp lớp đường ngọt ngào làm cho đôi mắt Ngao Vọng đỏ lòm.
“Mẹ nó.... Chậm một chút…… Đau……”
Thanh âm của Khương Viễn có chứa tiếng khóc nức nở, điều này không phải cậu mong muốn nhưng cậu không khống chế được chính mình.
Hoa huyệt vẫn chưa giảm sưng lại một lần nữa bị dươиɠ ѵậŧ thô to khác lặp lại động tác ra vào như đang tra tấn Khương Viễn, vòng niêm mạc bên trong bị chọc ra, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng lấy tư thế điên cuồng không thể cự tuyệt liều mạng chọc vào trong cậu. Hắn vẫn luôn chọc vào cùng vị trí trước đó Lâm Tri Bạch đi vào khiến cho phòng tuyến của cậu dường như sụp đổ, Ngao Vọng khiến cho mỗi lần cậu cảm thấy thoải mái lại chọc vào nơi khác, vừa ngứa vừa đau khiến cho cậu khó có thể tự khống chế.
“Mông đau còn đưa đẩy dẫm đãng như vậy?”
Ngao Vọng khống chế được tiết tấu làʍ t̠ìиɦ, hắn nắm lấy núʍ ѵú của cậu rồi cười nhạo cậu quá mạnh miệng.
“Ưm…… Nóng quá…… A a a…… Không……”
Khương Viễn theo bản năng kháng cự, phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khiến cậu như phát cuồng ép bức Khương Viễn chảy xuống sinh lý nước mắt.
Hoa huyệt bị chà đạp đáng thương hề hề như bị nghiền nát, trứng dái điên cuồng chạm vào thành huyệt kết hợp với âm thanh bạch bạch tạo nên tiếng kêu da^ʍ mỹ. Nơi dẫm đãng nay của cậu hôm nay bị hai gã đàn ông cắm vào như sưng gấp hai lần, nhưng thitu mềm dường như chưa thỏa mãn cơn thèm khát vẫn đang trêu chọc dươиɠ ѵậŧ, ý đồ bòn rút tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.
Lúc mới bắt đầu Ngao Vọng không có kinh nghiệm gì, sau này hắn chậm rãi nắm giữ tiết tấu, ba nông một sâu, chín nông một sâu đùa nghịch Khương Viễn.
Thiếu niên dã tính điên cuồng trước kia lộ ra răng nanh bóp lấy cổ hắn như một con chó dữ muốn xé hắn ra thành trăm ngàn mảnh giờ đây lại như một con cɧó ©áϊ bị thao đánh mất lý trí, chủ động đón hùa, thần kinh Ngao Vọng trở nên phấn khích, trừ bỏ làm thế nào thuần phục tiểu tao hóa dưới thân, trong đầu hắn giờ đây đã chẳng thể suy nghĩ được gì.
Dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt dữ tợn nhanh chóng ra vào trong huyệt, dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp chảy ra dưới động tác mãnh liệt ấy biến thành bọt biển vương vãi xung quanh môi âʍ ɦộ, mỗi một nếp uốn đều tràn ngập dâʍ đãиɠ, phóng túng, Khương Viễn sảng đến mức rên lên gọi bậy.
“ A…… Thao tới rồi…… Thật thoải mái…… Ha…… A a a a…… Mau thao lạn tôi đi……”
Từng tiếng kêu ngẫu nhiên cao vυ't cùng với làn điệu mập mờ không rõ vang lên từ cặp môi đỏ mọng no đủ của cậu.
Thân thể khỏe mạnh đan xen những vết bầm tím, trong khoảnh khắc làʍ t̠ìиɦ những vết thương nhìn như ghê người ấy lại biến thành một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vặn vẹo, so với vết thương thì dấu hôn và vết răng cắn càng nhiều hơn, Ngao Vọng lưu lại dấu răng trên núʍ ѵú Khương viễn, nhìn gương mặt cậu đau đớn nhưng vẫn trầm mê trong du͙© vọиɠ khiến cho hắn hận không thể bắn chết trong thân thể Khương Viễn.
Ngao Vọng bắn hai lần trong âʍ ɦộ Khương Viễn khiến cho bụng nhỏ của cậu hơi nhô cao lên, hắn ác liệt dùng tay ấn xuống dưới, cả người cậu run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể trào hết ra từ trong miệng huyệt khép kín, chỉ có thể phụt phụt từng chút một rỉ ra, tràn tới rãnh mông của cậu.
Khương Viễn mệt đến một ngón tay đều không muốn nâng, hôm nay cậu quá hao phí thể lực, chỉ là đánh nhau cùng với người khác đã hao hết thể lực của bản thân, càng đừng nói vừa rồi còn bị bắt lấy thao hơn một giờ, vừa rồi cậu thậm chí không cảm thấy nơi đó còn tồn tại, bị thao đến tê rần.
“Tôi ôm cậu đi tắm rửa?”
Ngao Vọng sau khi giải tỏa xong thỏa mãn nhìn thiếu niên nằm trên khăn trải giường nhăn nhúm tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Không cần, đi ra ngoài nhớ rõ đóng cửa.”
Khương Viễn không lưu tình chút nào ra lệnh tiễn khách, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.
Ngao Vọng biểu tình cứng đờ, hắn bỗng nhiên có loại ảo giác chính mình là cây gậy mát xa tự động, hắn đè đè cái trán, nhịn không được cười nhẹ một tiếng.
“Tôi còn chưa biết cậu tên là gì.”
Làʍ t̠ìиɦ đều đã làm, Ngao Vọng mới nhớ tới chính mình còn không biết người trước mặt tên gọi là gì.
Người trên giường nhắm hai mắt, nghe thấy câu hỏi của hắn môi giật giật, dùng thanh âm khàn khàn phun ra hai chữ.
“Cha cậu.”
•••
Ngao Vọng vẫn còn cứng, nhớ lại chuyện mây mưa trên giường ban nãy liền có du͙© vọиɠ một lần nữa làm lại chuyện ấy, nhưng nhìn Khương Viễn mặt mày buồn ngủ tràn đầy vẻ mỏi mệt, hắn lại do dự tha cho cậu.
Ngao Vọng vào phòng vệ sinh tắm rửa qua, nhìn nửa bên mặt càng ngày càng sưng to cùng với vết ngón tay trên cổ đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ lại người kia ra tay cũng quá tàn nhẫn, nhưng mà thao làm cũng thật sung sướиɠ, chính là hắn về nhà không biết phải ăn nói với Thái Hậu nương nương ra sao, có lẽ sẽ bị nhìn chằm chằm mấy ngày tới.
Hắn rời phòng tắm, viết lên tên họ và số điện thoại của mình ở trên giấy đặt lên mặt tủ, có chút lưu luyến rời đi.
Thời điểm Khương Viễn tỉnh lại, trong không khí vẫn còn lưu thông một mùi tanh nồng sau cuộc làʍ t̠ìиɦ, cậu nhíu mày, mở cửa sổ ra, đi dép vào, lê lết tới phòng tắm.
Dấu vết trên người so với buổi sáng còn kinh khủng hơn, ít nhất Lâm Tri Bạch chỉ thao cậu, những chỗ khác trên cơ thể hắn không chạm vào nhưng người vừa nãy lại trái ngược hoàn toàn, trong lúc làm chuyện ấy miệng hắn còn nói nhiều, thi thoảng còn cắn một cái để lại dấu ấn trên người mình, giống như một con chó vậy.
Khương Viễn rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi trên người, cậu cảm giác được bên dưới mình đã sưng đỏ, đi vài bước liền cảm giác đau, lấy thuốc mở trong túi quần bôi một chút lên nơi ấy, cậu cau mày tư thế vặn vẹo mặc quần áo rời khỏi phòng, đến nỗi tờ giấy trên mặt tủ, cậu chỉ lướt qua rồi không thèm để ý bước đi.
Khương Viễn nỗ lực làm dáng đi của mình trông bình thường, càng đi càng hao phí thể lực và tinh thần, cậu tùy tiện tìm một của hàng gọi cơm chiều ăn xong rồi quay trở về nhà. Khương Lập Quốc không trở về, Khương Viễn cảm thấy may mắn, đỡ phải nhìn phiền lòng, cậu nằm lên giường, kéo chăn muốn ngủ nhưng cảm giác đau đớn dưới thân làm Khương Viễn không tài nào ngủ được.
Khương Viễn có chút nóng nảy ngồi dậy, ném hai viên thuốc hạ sốt vào miệng, nuốt xuống một ngụm nước, chơi trò chơi dời đi lực chú ý.
Một giờ sau, Khương Viễn khuôn mặt cau có tắt trò chơi, tự hỏi chính mình muốn tới bệnh viện nào khám.
Bệnh viện mà Khương Viễn đi qua có quá nhiều, từ nhỏ đến lớn cậu tới bệnh viện còn quen thuộc hơn cả đường đi tới trường học, nhưng lần này nếu tới khám có chút đặc biệt, tuy rằng Khương Viễn không tự ti vì chính mình là người song tính nhưng cậu biết rằng cơ thể của mình tuyệt đối được xếp vào hàng dị dạng và quái dị.
Tầm mắt Khương Viễn nhìn vào túi đựng thuốc hạ sốt và thuốc mỡ, lấy ra tờ giấy bên trong gọi tới dãy số ghi trên đó.
…………
Chu Mạn ra mở cửa, thấy thiếu niên đứng phía sau cửa, nhịn không được khẽ rên “a” một tiếng.
“Sao em lại làm chính mình thành ra như thế này, mau vào trong.”
Chu Mạn tưởng tên học sinh quậy phá này chắc hẳn đã đi đánh nhau, từ tư thế đi đường không quá tự nhiên cho đến gò má tái nhợt, còn có khóe miệng rạn nứt và xương gò má xanh tím, từ bề ngoài là có thể phán đoán ra được.
Thầy giáo Chu Man có tấm lòng nhân hậu vừa mới đảm nhiệm chức vụ không bao lâu cảm thấy chính mình nhất định phải bẻ lại thiếu niên ngỗ nghịch này, đưa cậu ta về với dáng vẻ của một cậu học sinh, rốt cuộc đời sau này của cậu còn rất dài, sao có thể cứ mãi phóng túng và hỗn loạn như vậy được.
Khương Viễn thấp giọng nói cảm ơn, từ trước đến nay cậu đều cho thấy thái độ của chính mình, giáo y đối diện này không phải là loại người xen vào chuyện của người khác, hắn sẽ không làm lộ bí mật của cậu mà ngược lại sẽ giúp đỡ cậu.
Chu Mạn rót một cốc nước cho Khương Viễn, đặt trước mặt cậu.
“Có gì cần tôi giúp đỡ không, bôi thuốc à?”
Khương Viễn gật gật đầu, Chu Mạn lấy ra hòm thuốc, nói: “Trừ bỏ mặt còn có chỗ nào có vết thương không?”
“Không phải những chỗ này, là ở nơi khác.”
Khương Viễn nhìn thoáng qua bức màn Chu Mạn kéo ra, bắt đầu cởϊ qυầи.
Chu Mạn thấy động tác của cậu liền ngây người, theo bản năng mà suy nghĩ trong đầu hắn có thể chửa được bệnh trĩ hay không, tuy rằng sự thật là chuyện này cùng với bệnh trĩ không có chút quan hệ nào cả!
Chu Mạn phỏng đoán cậu có thể bị thương ở đùi cho đến khi thiếu niên trước mặt ngồi xuống sô pha dạng chân ra cho hắn xem, Chu Mạn nhìn thấy cảnh trước mặt quên không hô hấp trong phút chốc.
Hắn tuy rằng học y, nhưng chưa từng gặp qua kết cấu sinh lý như vậy, chỉ là nghe nói qua chứ không cảm thấy sẽ xuất hiện ở thực tại, không ngờ tới giờ đây chính mắt hắn thấy được hình ảnh này.
Nhưng rất nhanh lực chú ý của hắn di dời từ kết cấu sinh lý đến nơi bị chà đạp không nhẹ của cậu. Hắn cau mày đeo găng tay từ hòm thuốc lên rồi chạn nhẹ vào nơi ấy.
“Sưng cũng khá nghiêm trọng, khả năng tình hình bên trong không quá khả quan, tôi đi lấy vài dụng cụ tới.”
Chu Mạn đứng lên hướng tới phòng thuốc chuyên dụng của hắn để lấy đồ, trước khi vào trường học công tác, Chu Mạn đã từng mở phòng khám tư chẳng qua về quê cùng mẹ nên mới đóng phòng khám, nhưng một ít thiết bị cơ bản hắn vẫn mang theo tới đây.
Khương Viễn ở trên sô pha chờ, thấy Chu Mạn lấy tới dụng cụ, đó là một cái nong dài nhọn, thoáng nhìn qua Khương Viễn đã biết vật ấy dùng để làm gì.
“Tôi tiêu độc trước, một lúc sau cắm vào khả năng sẽ cảm thấy khó chịu và hơi buốt, cậu cố nhịn một chút.”