Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 4: Làm chuyện đó với tôi

Khương Viễn không ngờ rằng cậu chẳng qua chỉ đến lấy thuốc cư nhiên bị người lôi kéo thuyết giáo tận ba phút, kiên nhẫn hoàn toàn bị vắt kiệt.

Người đàn ông ngồi đối diện tận tình khuyên bảo giáo dục: “Tuy rằng tuổi dậy thì có nhiều xúc động là chuyện bình thường nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm việc làm của bản thân, nhỡ đâu cô bé kia mang thai thì sao, hai đứa đã suy xét hậu quả hay chưa?”

Khương Viễn sửng sốt, cậu vẫn chưa nghĩ đến chuyện mang thai, người đối diện nhưng thật sự nhắc nhở cậu, nếu rảnh sẽ đi kiểm tra một chút.

“Thuốc có hay không.”

Khương Viễn vươn tay, cậu chỉ là vì lấy thuốc mới tới đây, nếu không có cậu sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này.

“Có nhưng, bạn học, em ở lớp nào?”

Chu Mạn nhìn vẻ mặt của cậu liền cảm giác những lời hắn vừa nói như gió thoảng qua tai, nhưng dù thế nào cũng không thể mặc kệ đứa trẻ này tùy ý làm bậy bạ, nếu cậu không hiểu hậu quả tùy ý phóng túng bản thân thì tương lai sau này sẽ phải hối hận, hắn làm thầy giáo đương nhiên phải kịp thời ngăn chặn.

Khương Viễn sắc mặt lạnh lùng, cậu ghét nhất loại người xen vào việc của người khác.

Thiếu niên đang trong thời kỳ dậy thì thân thể cao lớn, cậu đứng lên cúi xuống, thân thể lướt qua mặt bàn, ngón tay vô lễ nắm chặt lấy thầy y tế kéo lên, bức bách người đàn ông trưởng thành mặt đối mặt.

“Cho hay không cho nói ngắn gọn một câu.”

Đôi mắt màu nâu của thiếu niên bừng lên ngọn lửa lạnh lẽo, tràn ngập hơi thở nguy hiểm, không làm cho người ta sợ hãi nhưng lại khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Chu Mạn có chút giật mình, hắn cũng không sợ hãi bộ dạng uy hϊếp giương nanh múa vuốt của cậu, mà chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt toàn thân phòng bị dựng đầy gai nhọn, ngôn ngữ sa đọa hỗn loạn bị cậu dùng giọng điệu khinh thường móc nối nhưng lại khiến Chu Mạn có cảm giác thuần túy sạch sẽ khó nói nên lời.

Chu Mạn thở dài trong lòng, ngón tay chọc chọc tay thiếu niên.

“Tôi giúp em đi lấy.”

Khương Viễn buông lỏng tay, nhìn đồng hồ treo trong phòng y tế lên kế hoạch thời gian sắp tới.

Chu Mạn cầm thuốc mỡ và thuốc hạ sốt đút vào trong một cái túi nhỏ.

Khương Viễn móc móc túi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi.”

Khương Viễn đặt tiền xuống chuẩn bị rời đi thì bị Khương Mạn gọi lại.

“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có yêu cầu gì hay gặp gì khó có thể gọi cho tôi.”

Chu Mạn vội vàng viết số điện thoại của chính mình lên giấy, rồi đút vào túi đựng thuốc đưa cho Khương Viễn.

Khương Viễn mặt không đổi sắc đi ra ngoài, trong lòng cậu lại nghĩ đúng là một thầy giáo dễ mềm lòng.

Phía dưới Khương Viễn đau nên dáng đi đường có chút quái dị, cậu tùy tiện tìm một nhà WC nam trong khu dạy học, cởϊ qυầи chuẩn bị bôi thuốc ở phía dưới của mình.

Mùi trong WC nam khá khó ngửi, vừa dơ bẩn vừa hôi hám, Khương Viễn cắn túi đựng thuốc, qua loa bôi lên nơi tư mật bị lớp trưởng yêu quý làm cho sưng đỏ, rồi sau đó gọn gàng kéo quần lên, đem thuốc mỡ cất vào trong túi sau đó ra khu dạy học, trèo tường trốn đi.

Cảm giác lành lạnh từ thuốc mỡ khiến cho Khương Viễn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cậu đi lên xe bus đi đến địa điểm quen thuộc ăn một tô mì.

“Không phải là giờ học ư, sao cậu lại chạy đến đây?”

Bà chủ bê lên một bát mì đầy, hiện tại còn chưa tới giờ cơm, bà liền ngồi bên cạnh Khương Viễn hỏi.

“Dì Hồ đẹp như vậy, cháu nỡ lòng nào không đến chỗ dì.”

Khương Viễn cợt nhả nói, nếu như Khương Lập Quốc tại đây thấy cảnh này sẽ kinh ngạc đến cằm rơi đầy đất, Khương Viễn là con của ông, trước giờ ông cũng chưa từng thân cận như vậy.

“Cậu cứ ba hoa đi, hiện giờ còn chưa tan học, đây là trốn tiết? Như vậy không thể được, rốt cuộc cậu cũng không thể dọn gạch cả đời, muốn giống như bọn họ cả đợi chịu khổ, đến lúc già rồi vẫn phải làm lụng vất vả sao?”

Hồ San đầu tiên là bị cậu chọc cười, nhưng túc sau lại tức giận nói. Bà mở cửa hàng này cách công trường không xa, quen biết Khương Viễn từ mùa hè hai tháng trước, thiếu niên mày rậm mắt to xen lẫn giữa đám đàn ông trung niên cũng thật chói mắt. Cậu và con trai bà, Hồ San cũng trạc tuổi nhau, bà cũng cảm thấy đau lòng cho cậu, tiền một bát mì lại bưng cho cậu hai bát. Hồ San cho rằng cậu đã bỏ học, không ngờ rằng vẫn đang đọc sách, chỉ là nghỉ hè tới kiếm tiền làm thêm, bà cũng không rõ ràng lắm, trên đời này có rất nhiều người không có cơ hội đi học, tuổi của bà đã sớm qua tuổi đọc sách, nhưng là đứa trẻ có cơ hội như cậu lại lãng phí không đi học.

“Chuyện này nói sau.”

Khương Viễn rót cốc nước lọc, vùi đầu húp mì sột soạt.

Sau khi ăn xong cậu xoa xoa khóe miệng, uống lên cốc nước lọc rồi ném vào thùng rác cách đó không xa.

Cốc nước rơi bùm một tiếng, tro bụi bay phấp phới.

Khương Viễn lại đi nhờ xe đến tiệm nét quen thuộc, đổi tiền chơi trò chơi.

“Anh Viễn! Rốt cuộc tìm được anh, đã lâu rồi chúng ta không thấy nhau.”

Một tên béo ục ịch chen chúc vào, hắn mặc đồng phục của trường số bốn, đứng ở bên cạnh Khương Viễn dùng ánh mắt trông mong nhìn cậu.

“Có việc gì?”

Khương Viễn đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đút tiền xu vào chơi trò chơi, ấn xuống nút bắt đầu.

Lâm Trọng vẻ mặt u sầu nói: “Trường cấp ba đám oắt con kia lại kêu gào, em muốn mời anh Viễn giúp đỡ một chút.”

“Tôi không có hứng thú với chuyện học sinh trung học đánh nhau.”

Khương Viễn nhìn khung phần tưởng tuôn ra tiền trong trò chơi liền tiếp tay đút đồng xu vào trong khe hở.

Trước kia Khương Viễn cũng học ở trường số bốn, gặp Lâm Trọng từ năm lớp chín, hắn ta khi đó cũng rất béo, bị rất nhiều người bắt nạt, còn có người lấy tên của hắn ra trêu đùa, tên béo bên cạnh khóc thút thít giải thích: “Là trọng trong coi trọng, không phải trọng trong cân nặng.” bị bắt nạt còn giám cãi lại, thế là tên béo bị đè xuống mặt đất đánh cho một trận tơi tả.

Khương Viễn phiền chán nhất là gặp một đám người bắt nạt một người, tùy ý ra tay giúp đỡ không ngờ bị tên béo chân chó dính lên. Lại còn đem người ảnh hưởng tư tưởng sai lệch, một hai phải học hắn đánh nhau với khóa trên, Khương Viễn không muốn ảnh hưởng đến những người bên cạnh cho nên đánh phục một đám người truòng số một liền quy ẩn không muốn làm đại ca trường, chỉ muốn là anh hùng đơn độc hành động.

Nhưng mà không có tấm gương của hắn đi trước, Lâm Trọng cũng không thây đổi tốt đẹp hơn.

“Anh Viễn……”

“Không đi, đừng khiến cho tôi nói lại lần thứ hai.”

Khương Viễn liếc Lâm Trọng một cái, đem tiền trong trò chơi lấy ra nhét vào trong rổ tiếp tục nhét xu vào trong lỗ.

“Có thời gian đánh nhau không bằng đọc sách giảm béo, vè sau đừng đến tìm tôi nữa.”

Khương Viễn ấn xuống cái nút, máy trò chơi kiểu cũ báo kết quả điên cuồng phun phần thưởng, Khương Viễn toàn bộ để trong giỏ, đến quầy bar thanh toán tiền.

Hắn đút tiền vào túi quần rồi rời đi không ngoảnh đầu dù chỉ một lần, bước ra ngoài cửa, trong lòng Khương Viễn không chút để ý, nghĩ về sau sẽ không quay lại tiệm net này.

Cậu chán ghét dây dưa phiền toái cho dù đó là ý tốt hay ý xấu.

Khương Viễn trở về nhà, Khương Lập Quốc đi giao hàng không ở nhà, cậu đặt đồng hồ báo thức ngủ một giấc, tỉnh lại liền đi tắm rửa lại tới sân bóng rổ ngày hôm qua gặp thằng nhãi hẹn đánh nhau.

“Anh Vọng, chính là tên oắt con này, hôm qua cướp sân chúng em còn đánh em.”

Ngày hôm qua bị Khương Viễn đánh cho mặt mũi bầm dập, hiện giờ tên tóc vàng này đứng bên cạnh một người kiêu ngạo chỉ đích danh mách lẻo.

Ngao Vọng ăn mặc một thân áo đen, tay cắm túi quần nghe vậy nhìn về phía Khương Viễn, trong miệng nhai kẹo cao su thổi vài cái bong bóng.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Khương Viễn giường như không có hứng thú.

Khương Viễn nhận được thái độ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhìn gương măt khá điển trai của người đối diện trong lòng suy tính xem đến lúc giao lưu sẽ đấm hắn mấy cái.

“Từng người lên hay là cả đám cùng lên, đừng chậm trễ thời gian tôi chơi bóng.”

Khương Viễn xoay xoay cổ tay, có chút không kiên nhẫn mở miệng.

Lời kiêu khích của thiếu niên như một lời tuyên chiến chạm vào là nổ.

Ngao Vọng và Khương Viễn hai người solo không để bất kỳ kẻ nào nhúng tay. Bọn tiểu đệ và tóc vàng reo hò cổ vũ Ngao Vọng khiến cho bạn bè đồng hành của Khương Viễn ở bên cạnh chảy mồ hôi lo lắng.

Khương Viễn nhận ra người này còn có chút bản lĩnh, hắn chắc chắn đã luyện qua môn đấu vật trái với với Khương Viễn tung ra những đòn đánh không có quy tắc, nhưng cậu cũng không phải đèn cạn dầu, khiến cho hắn không bắt được kẽ hở nào.

Ngao Vọng tung ra từng nắm tay mạnh mẽ, Khương Viễn đánh trúng má trái của hắn khiến cho một bên má đau rát, Ngao vọng không chút mảy may vẫn nhai kẹo cao su, ánh mắt lạnh lùng kiềm chế cánh tay của cậu, chớp thời cơ trước khi cậu kịp ra đòn đấm vào bụng dưới.

Khương Viễn bị đè ở trên mặt đất, bùng truyền đến cảm giác đau đớn cùng với cảm giác đau dưới hạ thân chưa tiêu khiến cho cơ thể cậu run run.

“Có phục hay không?”

Ngao Vọng liếʍ liếʍ một bên sườn má sưng lên, động tác ngả ngớn vỗ vỗ mặt Khương Viễn.

Hắn không nghĩ tới hôm nay đυ.ng phải một nhân vật tàn nhẫn, ăn đau không rên một tiếng mà chỉ tìm sơ hở để phản kích, biết rõ đánh không lại còn không nhận thua, còn làm hắn ăn mệt.

Khương Viễn cười nhạo một tiếng, nhổ ra một ngụm nước miếng dính máu.

“Tôi chả nhẽ lại sợ tên ngu đần nhà cậu?”

Lời nói vừa mới dứt, Khương Viễn ra tay nhanh như tia chớp bóp lấy cổ Ngao Vọng.

Tình thế bỗng nhiên xoay chuyển, Khương Viễn vẫn luôn là người chịu đánh, không phải là do cậu cố ý mà chỉ sợ chính mình quá tay, cậu từ khi mười lăm tuổi đã cầm dao cũng ông bố lưu manh đánh nhau chém người, cậu có thể chịu thua?

Dây thần kinh của Ngao Vọng bởi vì hành động của Khương Viễn mà trở nên hưng phấn, hắn đá văng Khương Viễn, ra hiệu tạm dừng, đem kẹo cao su nhổ vào khăn giấy vứt đi, kéo tay áo cao lên.

Tóc vàng đứng bên cạnh ngạc nhiên, lão đại đã nhổ kẹo cao su ra, đây là ý muốn đánh nghiêm túc.

Hai người lần thứ hai đánh lên, thanh âm va chạm giữa hai nắm tay khiến người nghe mà ê răng.

Tóc vàng và các tiểu đệ trước đó đều reo hò cổ vũ đánh nhau, càng xem càng kinh hãi cho đến hiện giờ chuyển sang khuyên can.

Đừng đánh đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người mất!

Khương Viễn mặc đám người kia ồn ào phiền phức, từng hơi thở của cậu đều mang mùi tanh của máu, nhìn Ngao Vọng một cái, hai người liền ăn ý dừng lại động tác.

Hai người đánh nhau đến kiệt sức, Ngao Vọng còn đè ở trên người Khương Viễn, nhìn cả người Khương Viễn tràn đầy vết thương mà chính cơ thể hắn cũng không mấy hoàn hảo, nhịn không được nở nụ cười.

Thật lâu rồi hắn chưa đánh sảng khoái như vậy, quả thật khiến cho tâm tình thoải mái.

Khương Viễn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc qua hắn, muốn kéo hắn ra khỏi người mình, nhưng khi chạm vào vật nào đó đang cứng thì biểu tình trên gương mặt có chút quái lạ.

“Đánh hưng phấn đến nỗi cứng lên rồi.”

Ngao Vọng không chút để bụng nói, dây thần kinh của hắn còn trong trạng thái phấn khởi, thân thể tự nhiên cũng đang duy trì trạng thái hưng phấn.

“Trên người của cậu có mùi gì vậy?”

Mũi Ngao Vọng giật giật, ngửi được mùi vị khác xen lẫn trong mùi mồ hôi và máu.

Khương Viễn cũng ngửi được, đẩy Ngao Vọng ra.

Đó là mùi thuốc mỡ, thuốc đã sớm tan ngấm vào nơi đó, vừa rồi liều mạng đánh nhau mồ hôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đang sưng đỏ, Khương Viễn không cần sờ cũng có thể cảm nhận được nơi đó giờ ướt đẫm nước.