Đều Là Bạn Giường Tranh Làm Gì

Chương 6: Rình mò

Dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt dữ tợn nhanh chóng ra vào trong huyệt, dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp chảy ra dưới động tác mãnh liệt ấy biến thành bọt biển vương vãi xung quanh môi âʍ ɦộ, mỗi một nếp uốn đều tràn ngập dâʍ đãиɠ, phóng túng, Khương Viễn sảng đến mức rên lên gọi bậy.

“ A…… Thao tới rồi…… Thật thoải mái…… Ha…… A a a a…… Mau thao lạn tôi đi……”

Từng tiếng kêu ngẫu nhiên cao vυ't cùng với làn điệu mập mờ không rõ vang lên từ cặp môi đỏ mọng no đủ của cậu.

Thân thể khỏe mạnh đan xen những vết bầm tím, trong khoảnh khắc làʍ t̠ìиɦ những vết thương nhìn như ghê người ấy lại biến thành một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vặn vẹo, so với vết thương thì dấu hôn và vết răng cắn càng nhiều hơn, Ngao Vọng lưu lại dấu răng trên núʍ ѵú Khương viễn, nhìn gương mặt cậu đau đớn nhưng vẫn trầm mê trong du͙© vọиɠ khiến cho hắn hận không thể bắn chết trong thân thể Khương Viễn.

Ngao Vọng bắn hai lần trong âʍ ɦộ Khương Viễn khiến cho bụng nhỏ của cậu hơi nhô cao lên, hắn ác liệt dùng tay ấn xuống dưới, cả người cậu run lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể trào hết ra từ trong miệng huyệt khép kín, chỉ có thể phụt phụt từng chút một rỉ ra, tràn tới rãnh mông của cậu.

Khương Viễn mệt đến một ngón tay đều không muốn nâng, hôm nay cậu quá hao phí thể lực, chỉ là đánh nhau cùng với người khác đã hao hết thể lực của bản thân, càng đừng nói vừa rồi còn bị bắt lấy thao hơn một giờ, vừa rồi cậu thậm chí không cảm thấy nơi đó còn tồn tại, bị thao đến tê rần.

“Tôi ôm cậu đi tắm rửa?”

Ngao Vọng sau khi giải tỏa xong thỏa mãn nhìn thiếu niên nằm trên khăn trải giường nhăn nhúm tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Không cần, đi ra ngoài nhớ rõ đóng cửa.”

Khương Viễn không lưu tình chút nào ra lệnh tiễn khách, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.

Ngao Vọng biểu tình cứng đờ, hắn bỗng nhiên có loại ảo giác chính mình là cây gậy mát xa tự động, hắn đè đè cái trán, nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

“Tôi còn chưa biết cậu tên là gì.”

Làʍ t̠ìиɦ đều đã làm, Ngao Vọng mới nhớ tới chính mình còn không biết người trước mặt tên gọi là gì.

Người trên giường nhắm hai mắt, nghe thấy câu hỏi của hắn môi giật giật, dùng thanh âm khàn khàn phun ra hai chữ.

“Cha cậu.”

•••

Ngao Vọng vẫn còn cứng, nhớ lại chuyện mây mưa trên giường ban nãy liền có du͙© vọиɠ một lần nữa làm lại chuyện ấy, nhưng nhìn Khương Viễn mặt mày buồn ngủ tràn đầy vẻ mỏi mệt, hắn lại do dự tha cho cậu.

Ngao Vọng vào phòng vệ sinh tắm rửa qua, nhìn nửa bên mặt càng ngày càng sưng to cùng với vết ngón tay trên cổ đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ lại người kia ra tay cũng quá tàn nhẫn, nhưng mà thao làm cũng thật sung sướиɠ, chính là hắn về nhà không biết phải ăn nói với Thái Hậu nương nương ra sao, có lẽ sẽ bị nhìn chằm chằm mấy ngày tới.

Hắn rời phòng tắm, viết lên tên họ và số điện thoại của mình ở trên giấy đặt lên mặt tủ, có chút lưu luyến rời đi.

Thời điểm Khương Viễn tỉnh lại, trong không khí vẫn còn lưu thông một mùi tanh nồng sau cuộc làʍ t̠ìиɦ, cậu nhíu mày, mở cửa sổ ra, đi dép vào, lê lết tới phòng tắm.

Dấu vết trên người so với buổi sáng còn kinh khủng hơn, ít nhất Lâm Tri Bạch chỉ thao cậu, những chỗ khác trên cơ thể hắn không chạm vào nhưng người vừa nãy lại trái ngược hoàn toàn, trong lúc làm chuyện ấy miệng hắn còn nói nhiều, thi thoảng còn cắn một cái để lại dấu ấn trên người mình, giống như một con chó vậy.

Khương Viễn rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi trên người, cậu cảm giác được bên dưới mình đã sưng đỏ, đi vài bước liền cảm giác đau, lấy thuốc mở trong túi quần bôi một chút lên nơi ấy, cậu cau mày tư thế vặn vẹo mặc quần áo rời khỏi phòng, đến nỗi tờ giấy trên mặt tủ, cậu chỉ lướt qua rồi không thèm để ý bước đi.

Khương Viễn nỗ lực làm dáng đi của mình trông bình thường, càng đi càng hao phí thể lực và tinh thần, cậu tùy tiện tìm một của hàng gọi cơm chiều ăn xong rồi quay trở về nhà.

Khương Lập Quốc không trở về, Khương Viễn cảm thấy may mắn, đỡ phải nhìn phiền lòng, cậu nằm lên giường, kéo chăn muốn ngủ nhưng cảm giác đau đớn dưới thân làm Khương Viễn không tài nào ngủ được.

Khương Viễn có chút nóng nảy ngồi dậy, ném hai viên thuốc hạ sốt vào miệng, nuốt xuống một ngụm nước, chơi trò chơi dời đi lực chú ý.

Một giờ sau, Khương Viễn khuôn mặt cau có tắt trò chơi, tự hỏi chính mình muốn tới bệnh viện nào khám.

Bệnh viện mà Khương Viễn đi qua có quá nhiều, từ nhỏ đến lớn cậu tới bệnh viện còn quen thuộc hơn cả đường đi tới trường học, nhưng lần này nếu tới khám có chút đặc biệt, tuy rằng Khương Viễn không tự ti vì chính mình là người song tính nhưng cậu biết rằng cơ thể của mình tuyệt đối được xếp vào hàng dị dạng và quái dị.

Tầm mắt Khương Viễn nhìn vào túi đựng thuốc hạ sốt và thuốc mỡ, lấy ra tờ giấy bên trong gọi tới dãy số ghi trên đó.

…………

Chu Mạn ra mở cửa, thấy thiếu niên đứng phía sau cửa, nhịn không được khẽ rên “a” một tiếng.

“Sao em lại làm chính mình thành ra như thế này, mau vào trong.”

Chu Mạn tưởng tên học sinh quậy phá này chắc hẳn đã đi đánh nhau, từ tư thế đi đường không quá tự nhiên cho đến gò má tái nhợt, còn có khóe miệng rạn nứt và xương gò má xanh tím, từ bề ngoài là có thể phán đoán ra được.

Thầy giáo Chu Man có tấm lòng nhân hậu vừa mới đảm nhiệm chức vụ không bao lâu cảm thấy chính mình nhất định phải bẻ lại thiếu niên ngỗ nghịch này, đưa cậu ta về với dáng vẻ của một cậu học sinh, rốt cuộc đời sau này của cậu còn rất dài, sao có thể cứ mãi phóng túng và hỗn loạn như vậy được.

Khương Viễn thấp giọng nói cảm ơn, từ trước đến nay cậu đều cho thấy thái độ của chính mình, giáo y đối diện này không phải là loại người xen vào chuyện của người khác, hắn sẽ không làm lộ bí mật của cậu mà ngược lại sẽ giúp đỡ cậu.

Chu Mạn rót một cốc nước cho Khương Viễn, đặt trước mặt cậu.

“Có gì cần tôi giúp đỡ không, bôi thuốc à?”

Khương Viễn gật gật đầu, Chu Mạn lấy ra hòm thuốc, nói: “Trừ bỏ mặt còn có chỗ nào có vết thương không?”

“Không phải những chỗ này, là ở nơi khác.”

Khương Viễn nhìn thoáng qua bức màn Chu Mạn kéo ra, bắt đầu cởϊ qυầи.

Chu Mạn thấy động tác của cậu liền ngây người, theo bản năng mà suy nghĩ trong đầu hắn có thể chửa được bệnh trĩ hay không, tuy rằng sự thật là chuyện này cùng với bệnh trĩ không có chút quan hệ nào cả!

Chu Mạn phỏng đoán cậu có thể bị thương ở đùi cho đến khi thiếu niên trước mặt ngồi xuống sô pha dạng chân ra cho hắn xem, Chu Mạn nhìn thấy cảnh trước mặt quên không hô hấp trong phút chốc.

Hắn tuy rằng học y, nhưng chưa từng gặp qua kết cấu sinh lý như vậy, chỉ là nghe nói qua chứ không cảm thấy sẽ xuất hiện ở thực tại, không ngờ tới giờ đây chính mắt hắn thấy được hình ảnh này.

Nhưng rất nhanh lực chú ý của hắn di dời từ kết cấu sinh lý đến nơi bị chà đạp không nhẹ của cậu. Hắn cau mày đeo găng tay từ hòm thuốc lên rồi chạn nhẹ vào nơi ấy.

“Sưng cũng khá nghiêm trọng, khả năng tình hình bên trong không quá khả quan, tôi đi lấy vài dụng cụ tới.”

Chu Mạn đứng lên hướng tới phòng thuốc chuyên dụng của hắn để lấy đồ, trước khi vào trường học công tác, Chu Mạn đã từng mở phòng khám tư chẳng qua về quê cùng mẹ nên mới đóng phòng khám, nhưng một ít thiết bị cơ bản hắn vẫn mang theo tới đây.

Khương Viễn ở trên sô pha chờ, thấy Chu Mạn lấy tới dụng cụ, đó là một cái nong dài nhọn, thoáng nhìn qua Khương Viễn đã biết vật ấy dùng để làm gì.

“Tôi tiêu độc trước, một lúc sau cắm vào khả năng sẽ cảm thấy khó chịu và hơi buốt, cậu cố nhịn một chút.”