Lúc Hàn Tư tìm được Bùi Già, cô đang ở cùng người khác liếc mắt đưa tình, Hoàng Mao đang muốn đưa tay lên quần áo Bùi Già mà sờ soạng.
“Mẹ nó mày là ai!” Nhìn thấy con mồi bay đi, Hoàng Mao vừa đau vừa gấp.
“Cút!”
“Thần kinh.” Hoàng Mao đã bị làm cho sợ hãi, xấu hổ mà xua xua tay, tìm mục tiêu kế tiếp.
Bùi Già như người đã uống say, sắc mặt không vui: “Đừng xen vào việc người khác.”
“Người như vậy mà em cũng ăn được sao?”
Bùi Già nhìn bộ dáng tức đến muốn hộc máu của anh, nhịn không được vui vẻ: “Ở trong mắt tôi, hai người không có gì khác biệt cả.”
Hàn Tư mặt trầm xuống: “Chỉ cần đàn ông là được?”
“Đúng vậy!” Bùi Già làm ra vẻ mặt không sao cả: “Nếu không vậy sao tôi cùng anh lên giường?”
“Nhưng mà…..” Bùi Già chui vào l*иg ngực Hàn Tư, một bàn tay chậm rãi duỗi ra vào trong lưng quần anh.
Ánh mắt mê ly: “Hôm nay em muốn có người đi cùng em, đi với em được không?”
Rất hiếm khi Bùi Già dùng giọng điệu mềm mại như vậy nói chuyện với mình, Hàn Tư ngay lập tức có phản ứng.
Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, Bùi Già nhìn người đang dốc sức với mình, đầu óc có chút choáng váng.
Nếu cô còn là một thiếu nữ ngây thơ, người đầu tiên cô thích có lẽ là Hàn Tư.
Thông minh, bề ngoài đẹp trai, đáng tiếc tính tình quá kém, giống như việc anh ném cuốn từ điển Oxford nặng như cục gạch vào người cô gái tỏ tình với mình.
Sau khi theo dõi toàn bộ quá trình, Bùi Già đột nhiên hết hứng thú. Sau đó khi gặp được Ngôn Trinh, người đẹp trai cùng lớp, lại hiền lành hiếm có, cô đã rơi vào lưới tình một cách vô vọng.
Ai ngờ mười năm sau, cùng cô làm loại chuyện này lại là Hàn Tư……
Giống như là trừng phạt cô không chú tâm, Hàn Tư nhéo cô một cái thật mạnh.
“Suy nghĩ đến ai?”
Bùi Già bị đau, quay lại với đôi mắt giận dữ: “Tôi đang nghĩ về mẹ của anh làm sao mà sinh được một đứa con trai hung dữ như vậy.”
“Mẹ em có nhiều kinh nghiệm hơn.”
Hai người cùng hỏi thăm mẹ của đối phương, Bùi Già sắc mặt không vui: “Đi ra ngoài.”
Hàn Tư đang vui vẻ, ngoảnh mặt làm ngơ.
Bùi Già dùng hết sức lực trong người đẩy anh ra nhưng vô ích, vì vậy cô đã dùng đến thủ đoạn.
Hàn Tư bị móng tay cào một lúc lâu, trên vai in đầy dấu răng, càng tức giận ra tay càng hung hăng.
Sau khi làm xong việc, cả hai bên đều kiệt sức.
Bùi Già thu dọn xong từ trong phòng tắm đi ra: “Vui vẻ đã xong, có thể đi được chưa?”
Hàn Tư cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân: “Em có thể ngừng thô lỗ khi nói chuyện được không?”
Bùi Già dựa vào khung cửa, im lặng.
Nếu cô có thể thay đổi cái tính khí xấu này thì người hôm nay ở bên Ngôn Trinh có phải là cô hay không?
Anh nhìn ra trên mặt cô lộ ra vẻ cô đơn, không khỏi mềm lòng: “Này”
“Em có đói không?”
Buổi tối cô chỉ uống một ly rượu vang đỏ, hơn nữa nãy giờ đã làm rất lâu khiến sức lực của cô đã cạn kiệt.
Bùi Già trả lời rất yếu ớt: “Trong tủ lạnh chỉ có bia.”
“Muốn ăn cái gì, anh cho người làm mang lại đây.”
Bùi Già nghi ngờ liếc nhìn Hàn Tư không hiểu sao anh lại đột nhiên tốt bụng như vậy.
“Tôm hùm đất xào cay, cà tím nướng, thịt cừu xiên.....”
Hàn Tư cau mày: “Có thể ăn món lành mạnh hay không?”
“Vậy tại sao anh còn hỏi tôi?”
Đối phương bên kia bị hỏi không nói nên lời.
Thật ra những thứ này ở dưới tầng đều có, Bùi Già vốn định đề nghị trực tiếp đi xuống lầu ăn nhưng nghĩ lại Hàn Tư cảm thấy bản thân anh quý giá như vậy sẽ không ăn những nơi đó.
Sự thật chứng minh, cô đã đoán đúng.
Khi trợ lý của Hàn Tư giao vài món ăn từ một nhà hàng 3 sao Michelin, Bùi Già đã đói đến mức lưng còng. Trong khoảng thời gian này, cô đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần và nhiều lần tấn công bóng gió vào người nào đó.
Rõ ràng Hàn Tư không thèm so đo với cô, nhưng nhìn cô giải quyết món ăn một cách nhanh chóng, anh không thể nhịn được lên tiếng thán phục.
So với phong thái chậm chạp của anh, Bùi Già có vẻ vô tư không ngại, nhưng làm sao cô có thể tha cho anh bằng lời nói của mình.
“Ai cũng đang chết đói còn làm bộ làm tịch, không biết xấu hổ.”
Hàn Tư không ngẩng đầu lên: “Còn tốt hơn là con trâu ăn cỏ”
Bùi Già đang chán nản, cô muốn ném dao nĩa “Keng” một tiếng rồi chạy đi nhưng lại cảm thấy như vậy quá mất mặt, không mắng được nhưng giở trò lưu manh được.
Nếu không phải anh keo kiệt chỉ gọi vài món nên căn bản cô ăn không đủ no, Bùi Già chọc thẳng nĩa vào dĩa của Hàn Tư.
Hàn Tư rất hào phóng, anh tự giác đem dĩa di chuyển về phía cô, tựa lưng vào ghế với vẻ thoải mái.
Bùi Già bị anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, trừng mắt nhìn anh sau khi nuốt xuống miếng cuối cùng: “Anh nhìn con trâu này làm gì?”
Hàn Tư không biết phải giải thích thế nào, sự thèm ăn mạnh mẽ của Bùi Già đã khơi dậy một ham muốn khác trong anh.
Đều là bạn đã lâu, Bùi Già làm sao có thể không hiểu, cô nói nhỏ nhẹ, âm thanh có chút ủy khuất: “Người xưa đã nói no ấm thì nghĩ chuyện dâʍ ɖu͙©, nên đừng có mà bắt nạt tôi.”
Hàn Tư kỹ thuật rất tốt, chỉ cần anh có tâm trạng tốt.
Sau đó, Bùi Già cảm thấy choáng váng một lúc, cô cảm thấy người hơi lắc lư, không biết dây thần kinh nào không ổn vì vậy đã hét lên một tiếng “Ngôn Trinh.”
Hàn Tư cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh khắp người, đem người phụ nữ hung hăng đẩy sang một bên.
Bùi Già đυ.ng đầu vào đầu giường, bị đau: “Anh nổi điên cái gì….”
Cô tự biết mình có sai, nhưng không cho rằng Hàn Tư có bất kỳ tư cách nào để nổi giận với cô. Nhưng nhìn thấy Hàn Tư khuôn mặt âm trầm, vẻ mặt đáng sợ, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Hàn Tư đã đứng dậy, lấy bộ quần áo mặc lên người.
“Bùi Già, tôi thật đúng là chưa thấy người si tình như vậy, nếu không em đi cầu xin Ngôn Trinh làm em thêm lần nữa.”
Lời này quá đáng như tát vào mặt mũi.
“Không cần phải nói vậy.” Bùi Già cười với anh: “Dù sao mỗi lần anh ra sức thể hiện, tôi đều coi anh là anh ta.”
Hàn Tư im lặng khoảng vài giây, mặc quần áo xong anh nhìn xung quanh một vòng, cuồi cùng dừng ánh mắt lại người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trên giường.
“Bùi Già, em thật sự rất tiện.”
Thật tốt, mối quan hệ lộn xộn này cuối cùng cũng kết thúc. Bùi Già không thèm phản bác lại, cô chỉ vào cửa phòng ngủ: “Cút.”