Sau khi liên tục liếʍ cho Tống Dư sướиɠ đến mức trợn trắng mắt, Tần Tử Kỳ mới đi lên hôn hắn, anh ngậm lấy đầu lưỡi hắn mà mυ'ŧ, hỏi: "Bảo bối, em có đói bụng không?"
Tống Dư cười đến là đẹp, cánh tay yếu ớt ôm lấy cổ Tần Tử Kỳ: "Em đói từ lâu rồi, nhưng muốn chờ anh về ăn cơm cơ."
Tần Tử Kỳ cười cười, bế ngang Tống Dư còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên: "Để tôi mang em đi tắm rửa."
Sau khi tắm xong, vào lúc ăn cơm, Tần Tử Kỳ vẫn chưa ăn luôn, mà ngồi ở bên cạnh Tống Dư, vuốt ve huyệt da^ʍ và dươиɠ ѵậŧ của hắn một cách chậm rãi, hoặc là cúi đầu gặm cắn đầṳ ѵú nhỏ xinh.
Tống Dư rất da^ʍ, hắn phóng túng từ trong xương.
Thời điểm hai người chưa kết hôn, Tống Dư chơi càng điên hơn. Hắn là một người song tính đẹp như vậy, còn xuất thân từ hào môn, cho nên rất được yêu thích trong hội.
Lần đầu Tần Tử Kỳ nhìn thấy Tống Dư là khi anh đang ở trong một bữa tiệc.
Lúc ấy Tống Dư mặc một bộ âu phục màu đen, tóc chỉ đến vành tai, còn đeo thêm một chiếc khuyên tai đen, thoạt nhìn vô cùng phóng đãng với vẻ ngoài sống trong mơ màng.
Tống Dư khi ấy cầm một ly rượu vang đỏ, mang theo khí chất quý tộc bẩm sinh, hắn chậm rãi bước xuống từ trên cầu thang, lập tức thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Những người quen biết Tống Dư đều biết hắn chơi vô cùng điên, mấy tên hồ bằng cẩu hữu ở dưới gọi hắn thật to: "Dư Nhi, mau xuống đây đi, anh em hôm nay mới quen được mấy em gái da^ʍ cực!"
Từ trước đến nay Tống Dư vẫn luôn không câu nệ là nam hay là nữ, hắn có thể làm công, cũng có thể làm thụ, nam nữ hắn đều ăn, thậm chí còn có cả song tính.
Trong nháy mắt kia, ánh mắt Tần Tử Kỳ đã không thể rời khỏi Tống Dư, dường như anh nghe được tiếng nổ mạnh trong tim mình, pháo hoa rực rỡ nổ bùm bùm trong l*иg ngực anh, đó cũng là pháo hoa thuộc về Tống Dư.
Lúc ấy trong lòng anh còn đang ôm một cậu trai xinh đẹp. Cậu trai nhón chân lên hôn cằm anh, hỏi: "Tần thiếu, có phải ngài thấy không khoẻ không?"
Tần Tử Kỳ có hơi sửng sốt, hỏi: "Người đó là ai?"
Cậu trai nở nụ cười thẹn thùng: "Ngài ấy là tam thiếu gia của Tống gia, là một người song tính, ngài ấy rất biết chơi, nhưng cũng rất biết cách yêu thương người ta."
Tần Tử Kỳ cúi đầu nhìn cậu trai xinh đẹp trong lòng mình: "Sao cậu biết em ấy biết cách yêu thương người ta?"
Ánh mắt cậu trai dõi theo Tống Dư, giọng nói mang theo niềm ái mộ nồng đậm: "Trước đây lúc ở quán bar, Tống thiếu có một lần chọn em."
"Hai người làm rồi?"
Trong mắt cậu trai ánh lên chút tiếc nuối, cậu lắc đầu trả lời: "Bọn em không làm đến bước cuối, ngài ấy chỉ bảo em liếʍ cho ngài ấy thôi."
Tần Tử Kỳ bất giác nhìn về phía Tống Dư, lại thấy Tống Dư quần là áo lượt, từng bước một đi đến bên này.
Anh không ngờ tới Tống Dư lại đi thẳng tới chỗ anh.
Tống Dư đứng yên ở trước mặt anh, khoé mắt quyến rũ xinh đẹp, mang theo hương vị hư hỏng, hắn nhấp một chút rượu, hỏi: "Này anh đẹp trai, làʍ t̠ìиɦ không?"
Tần Tử Kỳ cũng là người mê chơi, nếu một người đẹp khác hỏi anh như vậy, anh chắc chắn có thể bình tĩnh tán tỉnh cùng đối phương đôi câu. Nhưng ở trước mặt Tống Dư, anh lại thấy bối rối, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn lại hỏi thêm lần nữa: "Anh đẹp trai à, có muốn lên giường với tôi không?"
Tần Tử Kỳ vẫn không phản ứng gì, nhưng lại bị sặc bởi ly rượu Tống Dư đưa tới, anh cầm lấy khăn giấy, chật vật ho sù sụ.
Tống Dư cười ha ha.
Cậu trai kia giúp Tần Tử Kỳ vỗ ngực, lo lắng hỏi: "Tần thiếu, ngài có sao không? Ngài có muốn uống nước không?"
Bạn cùng chơi bên người Tần Tử Kỳ cũng qua đây xem anh: "Tử Kỳ sao thế này? Bị sặc à?"
Cũng có người ầm ĩ lên: "Tiểu Dư Nhi, em xem em doạ Tử Kỳ của chúng tôi rồi đúng không? Mau đến chịu trách nhiệm đi!"
Tống Dư híp mắt cười, hắn đẩy cậu trai dính bên người Tần Tử Kỳ ra, nói: "Tất nhiên em đây sẽ chịu trách nhiệm! Này anh đẹp trai có thích em không?"
Sau khi Tần Tử Kỳ thoáng ngừng ho, anh quay đầu sang vừa vặn đối diện với cặp mắt xinh đẹp kia của Tống Dư.
Anh còn chưa kịp nói cái gì, Tống Dư đã hôn lên.
Trong khoảng thời gian ngắn đó, anh dường như đầu váng mắt hoa mà ngã trên sô pha, quân lính tan rã để cho Tống Dư tùy ý liếʍ môi mình, để hắn trêu đùa đầu lưỡi anh.
Tống Dư ngồi khoá ở trên người anh, hạ thân cọ xát ở giữa háng Tần Tử Kỳ. Hắn lại hỏi một lần nữa: "Anh đẹp trai muốn làʍ t̠ìиɦ với em không?"
Tần Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của Tống Dư, anh sao có thể cự tuyệt được người này đây?
Sau này, anh thậm chí từng hoài nghi Tống Dư đã bỏ thuốc anh, hoặc Tống Dư vốn là một yêu tinh hớp hồn người.
Anh ôm eo Tống Dư, đáp lại: "Được."
Tống Dư cười lả lơi kéo Tần Tử Kỳ đứng dậy, rồi vẫy vẫy tay với mọi người xung quanh: "Các anh em, tôi đây tìm được con mồi rồi, các cậu cứ tự chơi đi nhá!"
Có người ở phía sau hô to: "Dư Nhi, cậu đểu quá! Tần thiếu mới về nước chưa được bao lâu, còn chưa tụ tập vui chơi được với mọi người mà cậu đã cướp người đi rồi! Làm thế là không được đâu đấy!"
Tống Dư không để ý tới, vẫn cười như cũ kéo theo Tần Tử Kỳ lên phòng trên tầng hai.
Không ít người có chút bất mãn, dù sao Tần Tử Kỳ cũng vừa đẹp trai vừa lịch sự, còn là một công tử hào môn, tướng mạo xuất chúng, vừa mới về nước chưa được bao lâu. Mọi người còn chưa kịp làm quen, người đã bị Tống Dư kéo đi rồi!
Tống Dư kéo Tần Tử Kỳ vào trong phòng. Vừa đóng cửa lại, hắn đã lập tức đè anh lên ván cửa mà hôn, đầu lưỡi mềm mại liếʍ từ hầu kết liếʍ lên trên, đi tới khoé miệng anh, hàm răng hắn thì khẽ cắn môi anh. Sao đó đầu lưỡi hắn cũng duỗi mình chui vào, liếʍ láp lấy phần thịt mềm ở trong khoang miệng.
Hắn lột quần Tần Tử Kỳ ra, bàn tay luồn vào nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc.
Còn cười nói: "Anh tên Tần Tử Kỳ phải không?"
"Đúng..." Tần Tử Kỳ có chút khẩn trương, tham lam mà nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Tống Dư.
"Em có thể gọi anh là Tử Kỳ không?"
"Có thể."
Tống Dư khẽ cắn vành tai anh, dịu dàng nói: "Em tên Tống Dư, đầy đủ là Đường Tống Tống, một chữ bị dư."
Tống Dư cởi bộ tây trang sang quý của mình ra, rồi cầm tay Tần Tử Kỳ ấn lên ngực hắn. Hắn là một người song tính, bộ ngực không to như phụ nữ, chỉ là hơi phồng lên một chút, cũng rất mềm. Trên bầu ngực trắng nõn là hai đầṳ ѵú hồng hào no đủ, cực kì mê người.
"Anh có vẻ hồi hộp lắm nhỉ?" Tống Dư dùng lòng bàn tay Tần Tử Kỳ để cọ xát đầṳ ѵú của mình.
"Tôi... tôi không."
"Nói lắp rồi kìa, còn bảo không hồi hộp."
Tần Tử Kỳ không biết bản thân vì sao lại phải hoảng loạn như vậy! Anh cũng không phải là làʍ t̠ìиɦ với người khác lần đầu tiên. Dù là ở nước ngoài hay trong nước, bên người anh luôn luôn có đủ kiểu người. Anh theo bạn bè đi bar, chỉ cần nhìn thấy ai hợp gu cũng có thể trực tiếp lăn giường với họ, anh cũng từng tham gia qua cả các loại party nɧu͙© ɖu͙©.
Nhưng tại sao khi ở trước mặt Tống Dư, anh lại trở nên hồi hộp đến mức y như một cậu trai tân mới trải đời.
Tống Dư cháo lưỡi với anh, nói: "Không cần phải khẩn trương, đi theo em là được ngay ấy mà."
Nói rồi, Tống Dư ôm lấy cổ Tần Tử Kỳ, rồi nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân kẹp lấy eo đối phương, nói: "Lên giường đi."
Tần Tử Kỳ nâng mông hắn lên, anh hôn hắn, bế hắn đi lên giường.
Ở trên giường, Tống Dư cởi nốt quần mình ra, lấy gối đầu đặt sau lưng, rồi mở ra hai chân trắng nõn, đặt lên trên vai Tần Tử Kỳ, hắn cười nói: "Anh đẹp trai liếʍ cho em trước đã được không?"
Tần Tử Kỳ khó nhịn mà nuốt nước miếng, nhìn vào dươиɠ ѵậŧ xinh xắn của Tống Dư cùng động thịt đang chảy nước. Dươиɠ ѵậŧ Tống Dư rất sạch sẽ, màu hồng nhạt, giống như một chồi hoa thánh khiết.
Tần Tử Kỳ hôn lên đầu gối Tống Dư, anh có chút do dự, dù đã làʍ t̠ìиɦ với nhiều người, nhưng trước giờ vẫn luôn là người ta hầu hạ anh, anh cũng từng chơi qua cả người song tính, nhưng chưa bao giờ liếʍ cho người ta, anh cảm thấy dơ.
Tống Dư sờ sờ huyệt mềm của mình, nói: "Không muốn thì thôi vậy, không ép anh."
Tần Tử Kỳ không nói gì, mà nhanh chóng cởϊ qυầи áo mình ra, áp xuống ăn đôi môi non mềm của Tống Dư, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn mà liếʍ mυ'ŧ. Môi mỏng từng chút đi xuống, liếʍ qua đầṳ ѵú, cuối cùng dừng ở hạ thân hắn.
Tống Dư cười sờ đầu anh: "Tử Kỳ, không cần phải ép mình đâu."
Tần Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào khe thịt của Tống Dư một lát, rồi ngẩng đầu cười với Tống Dư: "Được liếʍ sướиɠ lắm sao?"
"Ừm, sướиɠ muốn chết luôn đó!"
"Vậy tôi liếʍ cho em."
Nói xong, Tần Tử Kỳ liền liếʍ lên, đầu lưỡi nóng hổi mυ'ŧ lấy nước da^ʍ trên huyệt của Tống Dư vào trong miệng. Anh vốn tưởng rằng nơi đó sẽ có vị tanh, nhưng không hiểu sao anh lại nếm ra vị ngọt vô cùng, không thể nói đây là cảm giác gì, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục liếʍ nó.
Mới liếʍ được một chút, Tống Dư đã bắt đầu run rẩy kêu rên.
Anh liếʍ huyệt da^ʍ kia trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Như vậy được chưa?"
Tổng Dư nửa dựa vào đầu giường, sờ đầu anh nói: "Sướиɠ lắm, rất thoải mái, anh liếʍ lên âm đế đi, nhớ cắn nó nhè nhẹ chút, đừng làm em bị đau."
Tần Tử Kỳ dần nắm bắt được cách làm, anh liếʍ huyệt mềm của Tống Dư tựa như đang hôn môi, hàm răng cũng nhẹ nhàng gặm cắn động thịt nho nhỏ kia, ngậm lấy âm đế sưng đỏ vào mà mυ'ŧ không ngừng.
Tống Dư sướиɠ đến mức cuộn tròn ngón chân, hắn kêu to: "Anh làm em đi, mau lên! Mạnh mẽ làm em đi!"