Từ sau khi lên giường với Tống Dư, Tần Tử Kỳ dường như bị điên mất rồi, anh nhìn đám trai gái bên cạnh mình mà lại chẳng nhấc nổi hứng thú với ai.
Anh mượn danh tới thăm hỏi cha của Tống Dư, sau khi hàn huyên vài câu thì chuyển chủ đề về trên người Tống Dư.
"Thưa bác, Tống Dư hôm nay có ở nhà không ạ?" Anh hỏi một cách mất tự nhiên.
Cha của Tống Dư rất thưởng thức cậu trai trẻ Tần Tử Kỳ tài sắc vẹn toàn này, ông cười cười trả lời: "Thằng bé đang ở trên tầng, hai đứa từng gặp nhau rồi sao?"
Tần Tử Kỳ không nhịn được nhìn về phía tầng trên, trả lời: "Có từng gặp mặt một lần trong một buổi tụ hội."
Cha Tống gật gật đầu: "Dư Nhi nó khá là mê chơi, mấy đứa choai choai thường hay thích cãi nhau ầm ĩ. Nếu Dư Nhi làm ra chuyện gì không đúng, mong Tử Kỳ cháu có thể tha lỗi cho nó."
"Không có, không có, Tống Dư em ấy rất tốt."
Cha Tống nhận ra được đề tài của Tần Tử Kỳ luôn xoay quanh cậu con trai phong lưu kia của nhà mình, ông thầm nghĩ người này hẳn là có hứng thú với Tống Dư, nên cũng hỏi: "Tử Kỳ này, hay là để bác gọi thằng bé xuống đây trò chuyện với cháu, mấy đứa đều là thanh niên nên hẳn là sẽ có nhiều đề tài chung hơn."
"Nếu em ấy không tiện nói chuyện thì cũng không sao đâu ạ."
Cha Tống khoát tay: "Nó thì có gì mà không tiện, có khi còn đang nằm ngủ ở trên tầng đấy."
Nói rồi cha Tống hướng lên tầng gọi to: "Dư Nhi, con trai Tần gia tới này, con xuống chào hỏi người ta một tiếng đi!"
Sau vài tiếng gọi, giọng nói khàn khàn pha chút ngọt nị của Tống Dư mới truyền xuống từ tầng trên: "Cha bảo anh ấy lên thẳng trên này đi! Bọn con biết nhau từ lâu rồi!"
Cha Tống vừa lúc có chuyện cần phải ra ngoài, nói: "Tử Kỳ, bác có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, cháu cứ tự mình lên tìm nó chơi cùng nhé."
"Vâng."
Tần Tử Kỳ có chút khẩn trương, thân thể ngày càng nóng hơn, l*иg ngực rực lửa, trái tim cũng đập thình thịch. Anh lấy lại bình tĩnh, từng bước một đi lên cầu thang.
Vừa lên đến tầng hai, một cánh cửa điêu khắc hoa văn tinh xảo đã mở, Tống Dư còn lộ ra cái đầu, tóc tai lộn xộn, sắc mặt ửng hồng.
Hắn nói: "Tần thiếu tới thăm riêng em sao? Vào đi anh."
Tần Tử Kỳ không hiểu sao cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh nuốt một chút nước bọt rồi mới từ từ bước vào cửa.
Thời điểm làm anh không ngờ tới là khi thấy Tống Dư đang trần trụi toàn thân, trên người cũng chằng chịt dấu hôn. Rồi lại thấy trên chiếc giường to rộng kia còn có một người thanh niên khác cũng đang trần trụi, người thanh niên ấy còn là một song tính.
Tần Tử Kỳ lập tức đối diện với đôi mắt người nọ, y trông rất anh tuấn, nhưng lại mang theo một mùi vị thanh lãnh cấm dục. Tần Tử Kỳ xem như đã gặp qua rất nhiều loại người đẹp, nhưng kiểu diện mạo xuất chúng đến vậy, lại còn có vẻ cấm dục, anh vẫn là hiếm khi thấy được.
Ngũ quan tuấn tú của người thanh niên toát ra vẻ lạnh lùng, mi mục như hoạ đậm nét sáng trong. Hoàn toàn không giống kiểu người có thể ở bên cạnh một Tống Dư phóng đãng như vậy.
Tống Dư kéo Tần Tử Kỳ vào trong, rồi khoá cửa lại.
Nhưng rồi hắn lại không để ý đến Tần Tử Kỳ nữa, mà là nhanh chóng nhảy lên giường, chui vào lòng chàng trai thanh lãnh kia, ngậm lấy đầṳ ѵú y mà hút, còn cười cười sờ vào dươиɠ ѵậŧ và hoa huyệt giữa hai chân người ấy.
Tần Tử Kỳ đứng ở cạnh giường nhìn hai người, có chút không biết phải làm sao.
Chàng trai anh tuấn lạnh lùng kia thì nửa nằm nhìn Tống Dư liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú mình, chậm rãi vuốt ve một đầu tóc ngắn của Tống Dư, hỏi: "Thiếu gia, vị này là?"
Tống Dư mạnh bạo mυ'ŧ vào nhũ thịt của Lâm Thính Kha, ngẩng đầu nói: "Thiếu gia Tần gia, Tần Tử Kỳ."
Tống Dư ngồi khoá ở trên người Lâm Thính Kha, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ hai người mà vuốt ve, đồng thời cũng đem hoa huyệt dính đầy nước da^ʍ đi cọ xát với hoa huyệt của người bên dưới. Hắn hơi thở dốc, nói với Tần Tử Kỳ: "Tử Kỳ, anh đi lên đây đi, chúng ta chơi cùng nhau!"
Cuối cùng Tần Tử Kỳ cũng lên giường, nhưng anh chỉ cắm vào huyệt mềm của Tống Dư, hoàn toàn không chạm đến Lâm Thính Kha mang sắc mặt lạnh lùng ở bên cạnh.
Sau này, Tần Tử Kỳ mới biết được, Lâm Thính Kha là quản gia của con trai nhà họ Tống, cũng coi như là người hầu nhà họ Tống. Nhưng Lâm Thính Kha đã lớn lên cạnh Tống Dư từ nhỏ, còn trung thành và tận tâm với Tống gia, vì Tống gia mà làm không ít chuyện, nhiều đến mức được cha Tống coi trọng.
Bởi vậy, Lâm Thính Kha coi như là người hầu có địa vị tương đối cao ở Tống gia.
Sau khi Tống Dư và Tần Tử Kỳ kết hôn với nhau, Tống gia sợ Tống Dư dọn đến nơi ở mới sẽ không quen, nên đã để Lâm Thính Kha theo tới đây.
Tại một thế giới phân chia cấp bậc rõ ràng như thế này, thì nói trắng ra Lâm Thính Kha chính là một người của hồi môn, y vừa phải hầu hạ Tống Dư, cũng vừa phải hầu hạ cho cả Tần Tử Kỳ.
Rất nhiều gia đình giàu có sau khi vợ chồng hoặc chồng chồng kết hôn, thông thường sẽ tìm thêm một người thứ ba vào nhà, coi như để tăng thêm tình thú trên giường, hầu hạ cho cả đôi vợ chồng hoặc chồng chồng nhà họ. Nếu có chủ nhân sợ đau không muốn sinh đẻ, vậy người thứ ba này cũng có thể để sinh con thay cho nhóm chủ nhân.
Từ trước đến nay, người thứ ba vẫn luôn là một người song tính, vì như vậy sẽ tiện cho việc sinh con, cũng làm cho các cuộc mây mưa trở nên càng thêm đa dạng.
Mà Lâm Thính Kha chính là người thứ ba của Tần Tử Kỳ và Tống Dư.
...
Trở lại thời gian sau khi hai người đã kết hôn.
Trong phòng ăn, sau khi Tần Tử Kỳ liếʍ cho Tống Dư đến phát da^ʍ xong, anh mới cởϊ qυầи xuống, khui ra cây dươиɠ ѵậŧ nóng hôi hổi, rồi cọ xát ở trước miệng huyệt đang chảy nước của Tống Dư, ấn lên âm đế của hắn.
Hôn đôi môi hồng mềm của Tống Dư, hơi thở nặng nề đánh lên mặt Tống Dư, anh khẽ cười: "Bảo bối, ông xã muốn vào."
Tống Dư quấn lấy eo anh: "Mau vào, mau vào đi, cᏂị©Ꮒ em." Hắn đẩy đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng Tần Tử Kỳ, liếʍ mυ'ŧ nước miếng của Tần Tử Kỳ.
Tần Tử Kỳ nâng chân Tống Dư lên, rồi mạnh mẽ đâm vào, vừa sâu vừa tàn nhẫn. Làm cho Tống Dư thè cả lưỡi ra, nước miếng chảy xuống dưới.
Tống Dư cảm thấy hắn có thể đồng ý lời cầu hôn của Tần Tử Kỳ, một phần rất lớn là bởi vì địa phương kia của Tần Tử Kỳ đủ to, phần cán còn hơi cong. Dù không có kỹ xảo gì nhưng vẫn có thể làm cho hắn sướиɠ vô cùng, đến nỗi không ngừng chảy nước.
Sau khi Tần Tử Kỳ nặng nề đưa đẩy vài cái, anh lại bế hắn lên từ trên bàn ăn, áp người lên sô pha.
Dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa thẳng tắp cắm vào trong huyệt mềm của Tống Dư, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Tống Dư sướиɠ đến mức không còn nhìn rõ đồ vật, trước mắt chỉ còn là một mảnh ánh sáng trắng.
Hắn cắn bả vai Tần Tử Kỳ: "Ông xã làm em thật sướиɠ chết! A... chậm một chút... ưʍ... Thật thoải mái. Đúng rồi chỗ đó, tiếp tục đâm đi."
Tần Tử Kỳ mạnh bạo liếʍ cắn lỗ tai hắn, mυ'ŧ cho lỗ tai hắn đều bị đỏ hết lên, còn hỏi: "Sao em lại da^ʍ như vậy? Không phải hôm nay mới chơi với Thính Kha nguyên một ngày sao? Vẫn chưa đủ à?"
Tống Dư ôm cổ anh, đầu lưỡi mê người từng chút một liếʍ lên mặt Tần Tử Kỳ, đứt quãng nói: "A... đâu có chơi một ngày, mới chỉ liếʍ mυ'ŧ thôi... Dươиɠ ѵậŧ ông xã lớn quá, thật sướиɠ."
"Cậu ta có cắm vào hoa huyệt của bảo bối không?"
"A... không có đâu. Chỉ là liếʍ mà thôi." Tống Dư rêи ɾỉ, trên mặt toàn là mồ hôi.
Tần Tử Kỳ áp người xuống, để cả thân mình đè lên người Tống Dư, nguyên cây đi vào, đâm đến sâu vô cùng. Tinh hoàn no đủ dán lên môi âʍ ɦộ dính đầy nước da^ʍ của Tống Dư.
Tống Dư không nhịn được chìa tay đi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc của mình, huyệt da^ʍ vẫn cắn dươиɠ ѵậŧ Tần Tử Kỳ không chịu bỏ.
Hắn đi bóp cơ ngực rắn chắc của Tần Tử Kỳ, xoa nắn đầṳ ѵú anh, khó nhịn mà nói: "Ông xã, em muốn bắn."
Tần Tử Kỳ vươn đầu lưỡi liếʍ mặt hắn, trả lời: "Vậy bắn đi, không cần phải nhịn."
Hai chân Tống Dư quấn lấy eo Tần Tử Kỳ, mông nâng lên, hứng lấy những cú thọc vào rút ra của Tần Tử Kỳ, hắn nói: "Em muốn bắn trong miệng ông xã cơ, ông xã bú cho em được không?"
Tần Tử Kỳ nhéo nhéo sống mũi cao thẳng của hắn: "Em đúng là rất biết hưởng thụ."
"Ông xã không thương em sao!"
Sau khi anh mạnh mẽ đâm vài lần, mới rút dươиɠ ѵậŧ thô to ra, rồi cúi xuống chui đầu vào giữa hai chân Tống Dư, liếʍ láp hoa huyệt đã tràn đầy nước da^ʍ của hắn, sau đó anh mới đưa dươиɠ ѵậŧ cứng nóng của hắn ngậm vào trong miệng, không chút do dự cho hắn thâm hầu.
Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đánh vào cổ họng, Tần Tử Kỳ lại không có lập tức nhả ra dươиɠ ѵậŧ Tống Dư, mà đi ngậm qυყ đầυ liếʍ mυ'ŧ, giúp Tống Dư kéo dài kɧoáı ©ảʍ.
Đợi đến khi Tống Dư dừng hẳn lại, anh mới một lần nữa cắm dươиɠ ѵậŧ của mình vào huyệt da^ʍ ngập nước của Tống Dư, dùng hết sức mà cᏂị©Ꮒ.
Tống Dư sướиɠ đến mức hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra ngoài, ngây ngốc để Tần Tử Kỳ hôn hắn.
Chờ đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nóng của Tần Tử Kỳ bắn vào trong âʍ đa͙σ của Tống Dư, hai người mới bình tĩnh ôm nhau trong chốc lát.
Tống Dư nằm sấp ở trên người Tần Tử Kỳ, chậm rãi liếʍ cổ anh, sau đó đi sờ bụng anh, hỏi: "Có phải anh chưa ăn cơm từ trưa đến giờ rồi đúng không?"
Tần Tử Kỳ cầm tay hắn, rồi đem ngón tay hắn ngậm vào trong miệng: "Ăn em là đủ rồi."
Tống Dư cười dùng ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi Tần Tử Kỳ, sau đó quay đầu hướng về phía thư phòng gọi to: "Tiểu Kha, cậu đi hâm nóng lại cơm nhé, bọn tớ đi tắm trước đây rồi ra ăn sau."
Sau khi Tống Dư kết hôn với Tần Tử Kỳ, Tống gia đưa công ty vào tay Tống Dư với danh nghĩa người một nhà. Công ty gia đình này hiện tại đã sáp nhập với Tần gia, còn Tống Dư thì đem phần lớn quyền quản lý công ty giao toàn bộ cho Lâm Thính Kha.
Lâm Thính Kha thật sự rất lợi hại, vẻ ngoài xuất chúng, vừa cấm dục lại còn giỏi giang. Nếu không phải bởi vì mang thân phận thấp hèn, có khi y cũng sẽ là một người xuất sắc giữa một đám công tử nhà giàu.
Nhưng cũng may, Tống Dư vẫn luôn đối xử rất tốt với Lâm Thính Kha.
Sau khi kết hôn, Tống Dư đuổi quản gia bên Tần gia đi, để Lâm Thính Kha đảm nhận vị trí này. Hắn còn để y tham gia vào trong công việc nội bộ của công ty.
Mà Lâm Thính Kha cũng không phụ sự kỳ vọng, y quản lý Tần gia vô cùng gọn gàng đâu ra đấy, đồng thời còn làm công ty ngày càng trở nên lớn mạnh hơn.
Sau khi nghe được giọng nói của Tống Dư, ở trong thư phòng, Lâm Thính Kha khép lại văn kiện trong tay, nhẹ nhàng đóng nắp bút lại. Y cầm tờ giấy đã bị nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm ở trong tay vứt vào trong máy nghiền giấy, rồi khẽ đáp lại một tiếng và mở cửa đi ra ngoài.
Y yêu Tống Dư, nhưng mỗi khi Tần Tử Kỳ trở về nhà, y lại chỉ có thể trốn ở trong góc phòng, nghe âm thanh bọn họ làʍ t̠ìиɦ...
Sau khi y đi ra, nhìn thấy Tần Tử Kỳ đè trên người Tống Dư cười xán lạn, còn ở bên tai Tống Dư nói mấy lời âu yếm gì đó, làm cho Tống Dư không ngừng bật cười. Hạ thân hai người vẫn còn dính lấy nhau, dươиɠ ѵậŧ Tần Tử Kỳ vẫn cắm trong huyệt của Tống Dư.
Lâm Thính Kha đi đến trước mặt hai người, hơi hơi khom lưng, hỏi: "Tiên sinh có cần tôi đưa hai người vào phòng tắm không?"
Tần Tử Kỳ dán vào lỗ tai Tống Dư nói thêm mấy câu, rồi mới ngẩng đầu lên đáp lại: "Không cần."
Tống Dư cũng nhìn về phía Lâm Thính Kha, hắn nở nụ cười chìa tay đi kéo cà vạt của Lâm Thính Kha, hỏi: "Sao lại ăn mặc nghiêm túc như thế này hửm?"
Lâm Thính Kha đáp: "Vừa nãy tôi mới mở video hội nghị với giám đốc Trần."
Tống Dư "ồ" một tiếng, rồi kéo xuống cà vạt của Lâm Thính Kha, dịu dàng hôn môi y, nghịch ngợm nói: "Tiểu Kha vất vả rồi! Chút nữa ăn cơm cùng nhau đi! Tớ muốn cậu đút cho tớ cơ!"
Lâm Thính Kha hôn giữa trán Tống Dư, trả lời: "Được, ngài cứ đi tắm rửa trước đi, tôi sẽ sắp xếp người đi hâm nóng thức ăn."
Sau khi Lâm Thính Kha đi khỏi, Tần Tử Kỳ mới rút ra dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn của mình từ trong huyệt của Tống Dư. Anh bế hắn lên, vừa hôn vừa đi vào phòng tắm.
Lâm Thính Kha biết Tần Tử Kỳ không thích y, cho nên rất ít khi ăn cơm cùng chồng chồng hai người họ. Nhưng vì lần này Tống Dư cứ mãi nũng nịu, nên y đành ngồi ở bên cạnh Tống Dư, vô cùng nghiêm túc và rất có lễ nghi.
Y an tĩnh ăn những món ăn tinh xảo, chờ đến khi Tống Dư cười nói quay đầu sang há miệng với mình, y sẽ gắp những món ăn Tống Dư thích rồi nhẹ nhàng đút cho hắn.
Tần Tử Kỳ vừa ăn cơm, vừa sờ chân Tống Dư, liếc mắt thấy một cậu trai trẻ xinh đẹp đang bưng thức ăn lên, anh hỏi: "Đây là người mới tới sao?"
Lâm Thính Kha gật đầu: "Đúng vậy thưa tiên sinh, đây là người hầu mới được tuyển vào từ hôm qua."
Tống Dư dựa vào vai Tần Tử Kỳ nở nụ cười, nói: "Vẻ ngoài không tệ, tớ thích."
Tần Tử Kỳ lại nhìn thoáng qua cậu trai trẻ kia, diện mạo cậu ta ước chừng mới mười tám, cả người trắng trẻo sạch sẽ, cũng rất đẹp, nhưng không phải là kiểu đẹp yếu ớt, mà là thuần khiết như ánh dương, đúng kiểu hình Tống Dư thích.
Anh ôm Tống Dư, nhìn về phía Lâm Thính Kha cười nói: "Thính Kha đúng là biết tuyển người thật đấy, mỗi lần tuyển đều là kiểu mà A Dư thích."
Lâm Thính Kha nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Tần Tử Kỳ, y cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Cơm nước rửa ráy xong xuôi, Tần Tử Kỳ đi nhận điện thoại, cuộc gọi này kéo dài hơi lâu.
Đợi đến khi trở lại phòng ngủ, anh lập tức thấy Tống Dư đã mặc áo ngủ nửa nằm ở trên giường, hắn đang chui đầu vào ngực Lâm Thính Kha đi bú ʍúŧ vυ' của y.
Lâm Thính Kha vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng khi họp video hội nghị kia. Toàn bộ cúc áo đã bị cởi bỏ, lộ ra làn da mềm mịn trơn nhẵn, cùng với bộ ngực hơi phồng lên.
Khả năng phát dục của mỗi người song tính rất khác nhau.
Như Tống Dư là loại có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ không quá phát triển, tử ©υиɠ rất khó thụ thai.
Còn Lâm Thính Kha lại thuộc về loại phát dục hoàn chỉnh nhất, không những có thể thụ thai, mà còn có thể thường xuyên tiết ra dòng sữa ngọt lành.
Hiện tại, Tống Dư đang hút sữa của Lâm Thính Kha.
Lâm Thính Kha ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa đầu Tống Dư, còn chậm rãi đưa người về phía hắn, như là đang cho trẻ con bú sữa, trong mắt toàn là vẻ cưng chiều.
Tần Tử Kỳ dựa vào cạnh cửa, châm một điếu thuốc, anh vẫn luôn nhìn vào hai người ở trên giường kia.
Lâm Thính Kha ôm đầu Tống Dư, y đã nhìn thấy Tần Tử Kỳ đứng ở cạnh cửa, nhưng cũng không có chào hỏi.
Tống Dư bú ʍúŧ sữa tươi thơm ngon trong chốc lát, nghe được động tĩnh mới ngẩng đầu lên, bên miệng còn dính vệt sữa màu trắng ngà. Hắn hướng về phía Tần Tử Kỳ nở nụ cười: "Tử Kỳ, anh có muốn uống sữa của Tiểu Kha không? Ngọt lắm!"
"Tôi không thích vị của nó." Tần Tử Kỳ ngậm theo điếu thuốc bước tới, đá rơi dép lê rồi trèo lên giường, duỗi tay vuốt mông Tống Dư, yên lặng mà nhìn Tống Dư ngậm mυ'ŧ đầṳ ѵú Lâm Thính Kha.
Mãi cho đến khi hút xong sữa cả hai bên vυ', Tống Dư mới ngẩng đầu lên ôm lấy cổ Lâm Thính Kha, hôn y một cách ướŧ áŧ, rồi nói: "Sữa của Tiểu Kha là ngọt nhất! Yêu nhất cậu!"
Lâm Thính Kha ngậm lấy đầu lưỡi Tống Dư mà liếʍ, sau đó đứng lên, đóng lại toàn bộ cúc áo sơ mi.
"Thiếu gia, tiên sinh, tôi xin được xuống nhà trước."
Tống Dư đoạt lấy điếu thuốc bên miệng Tần Tử Kỳ, rồi đưa nó vào trong miệng mình mà hút. Hắn kéo tay Lâm Thính Kha, nũng nịu nói: "Đêm nay Tiểu Kha ngủ chung với bọn tớ nhé! Lâu lắm rồi tớ không được ngủ cạnh cậu."
Lâm Thính Kha cúi đầu hôn lên môi Tống Dư, nói: "Thiếu gia, đừng nghịch ngợm vậy.".
Tần Tử Kỳ cởϊ qυầи Tống Dư ra rồi vuốt ve tiểu huyệt của hắn, anh nói: "Thính Kha, nếu A Dư đã yêu cầu như vậy thì cậu ngủ chung với bọn tôi đi."
Lâm Thính Kha nhìn thoáng qua Tần Tử Kỳ, cuối cùng y chỉ có thể trả lời: "Vâng, tôi sẽ đi tắm rửa trước."
Lâm Thính Kha tắm thật lâu mới quay về phòng, lại thấy Tần Tử Kỳ và Tống Dư đã cởi hết, đang thâm tình ôm hôn...