Vợ Và Người Quản Gia Hồi Môn

Chương 1 (H)

Tần Tử Kỳ kết hôn với Tống Dư, mà trong số của hồi môn Tống Dư mang tới còn có một quản gia tên Lâm Thính Kha.

Vợ anh và tên quản gia kia lúc nào cũng quấn lấy nhau, chuyện này làm cho anh rất buồn bực...

Có song tính hỗ thụ, liếʍ cho nhau và cả 3P...

Bối cảnh hiện đại giả tưởng, nam nam có thể kết hôn. Đây còn là một thế giới phóng đãng*!

Lật nhau liên tục, tam quan bất chính, cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố!

(*) Giải thích chút về thiết lập thế giới trong truyện này: như tác giả đã nói, đây là một thế giới phóng đãng, tức là thế giới này rất thoáng trong chuyện tìиɧ ɖu͙©.

Bắt đầu chính văn:

Nhân vật: Tần Tử Kỳ (nam giới), Tống Dư (song tính), Lâm Thính Kha (song tính).

---o0o---

Thời điểm Tần Tử Kỳ từ công ty trở về nhà, trời đã tối rồi. Anh đặc biệt bảo với tài xế đi hơn nửa vòng thành phố, để mua một chiếc bánh kem nhỏ mà Tống Dư thích nhất.

Sau khi đẩy cửa vào nhà, vừa mới bước đến phòng khách, anh đã nhìn thấy Tống Dư đang ghé vào giữa hai chân của quản gia Lâm Thính Kha, hắn đang liếʍ láp hoa huyệt cho y.

Lâm Thính Kha ngồi ở trên sô pha, bàn chân trắng nõn cọ lên tấm lưng của Tống Dư. Sắc mặt y ửng hồng, hầu kết nhô lên hạ xuống, trong cổ họng toàn là những tiếng rêи ɾỉ không thể kiềm chế.

Nghe thấy tiếng động, y khẽ nâng mắt lên, phát hiện Tần Tử Kỳ đã trở về, y mất tự nhiên đẩy đẩy Tống Dư còn đang liếʍ huyệt, nói: "Thiếu gia, tiên sinh trở về rồi."

Tống Dư húp nước da^ʍ đầy miệng, rồi mυ'ŧ thêm một chút âm đế đã sưng đỏ kia, xong hắn mới ngẩng đầu lên, giọng nói tràn ngập ý cười: "Tử Kỳ, anh về rồi à."

Tần Tử Kỳ ngồi lên sô pha, sờ sờ đầu Tống Dư, anh cúi đầu hôn lên giữa trán hắn, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Tống Dư duỗi tay đi xoa ấn môi âʍ ɦộ của Lâm Thính Kha, còn rướn người lên để hôn Tần Tử Kỳ: "Chờ anh về mới ăn cơ."

Tần Tử Kỳ châm một điếu thuốc, anh chìa tay xoa bóp dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của Tống Dư, tuốt lên tuốt xuống một cách điêu luyện, rồi chuyển sang xoa nắn tiểu huyệt bên dưới côn ŧᏂịŧ hắn.

Mặc dù Tống Dư là song tính, nhưng dươиɠ ѵậŧ hắn lại có kích cỡ tương đương với nam giới trưởng thành, hơn nữa còn thẳng tắp sạch sẽ, màu sắc cũng nhạt, trông thật xinh đẹp. Mỗi lần vào lúc làʍ t̠ìиɦ, Tần Tử Kỳ thường thích đặt căn dươиɠ ѵậŧ xinh đẹp này vào trong miệng của mình để liếʍ để mυ'ŧ, liếʍ cho Tống Dư không ngừng kêu rên.

Tần Tử Kỳ phun khói sương lên mặt Tống Dư, nói: "Em đã thành cái dạng này rồi, còn ăn cơm được sao?"

Tống Dư cười đến là tươi: "Vậy cứ từ từ, đợi em làm xong rồi ăn."

"Nhóc da^ʍ này..." Tần Tử Kỳ cười cười, ôm Tống Dư đặt lên người Lâm Thính Kha, giúp hắn cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong động thịt của y.

Tống Dư đè lên người Lâm Thính Kha, ngậm lấy đầu lưỡi của y, nước miếng chảy tràn lan, hạ thân cũng đưa đẩy kịch liệt.

Lâm Thính Kha ôm lấy eo Tống Dư, y thở dốc nói: "Chậm một chút, quá nhanh."

Tống Dư cười, liếʍ khóe môi y: "Không nhanh một chút sao cậu sướиɠ được? Đúng không? Cậu nhìn bên dưới cậu xem, chảy đến là nhiều nước như thế, còn cắn tớ không nhả ra nữa kìa."

Tần Tử Kỳ vẫn chỉ ngồi trên sô pha hút thuốc, anh không ngừng vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Tống Dư, còn hay hôn lên bả vai hắn. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn vợ mình giao hợp với quản gia.

Tống Dư làʍ t̠ìиɦ với Lâm Thính Kha một cách vội vã, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ nghiêng trời lệch đất. Hắn ngậm lấy đầṳ ѵú của Lâm Thính Kha mà liếʍ láp, hạ thân vẫn đưa đẩy, còn thầm thì bên tai Lâm Thính Kha vài lời âu yếm ngọt ngào.

Tống Dư ướt đẫm mồ hôi ôm lấy đầu Lâm Thính Kha, hắn liếʍ tai y, nói: "Tiểu Kha, tớ muốn bắn."

Lâm Thính Kha cũng xoa bóρ ѵú nhỏ của Tống Dư, y nói: "Được."

Đợi đến khi Tống Dư bắn vào trong huyệt của Lâm Thính Kha, Tần Tử Kỳ cũng vừa lúc hút xong điếu thuốc. Anh ôm lấy Tống Dư đang ghé lên người Lâm Thính Kha rồi đặt lên trên đùi mình, lấy khăn giấy ra giúp Tống Dư lau chùi hạ thân hỗn độn một mảnh.

Lâm Thính Kha cũng đứng dậy từ trên sô pha, yên lặng nhặt lên quần áo rơi trên mặt đất, y hỏi: "Tiên sinh có cần tôi giúp thiếu gia tắm rửa không?"

Tần Tử Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn y: "Không cần, đợi chút nữa tôi tắm cho em ấy là được rồi."

Tống Dư chơi cùng Lâm Thính Kha hết cả một buổi trưa, cũng đã mệt muốn chết rồi, hắn yếu ớt ôm cổ Tần Tử Kỳ, nũng nịu kêu to: "Ông xã, hun hun em."

Tần Tử Kỳ cúi đầu, ngậm lấy đầu lưỡi Tống Dư rồi chậm rãi mυ'ŧ liếʍ, rất đỗi dịu dàng, làm cho Tống Dư vừa mới trải qua cao trào cảm thấy thật thoải mái.

Nhìn nụ hôn kiểu Pháp đầy tìиɧ ɖu͙© giữa Tần Tử Kỳ và Tống Dư, Lâm Thính Kha cũng đã mặc xong quần áo, y nói: "Tiên sinh, tôi đi xuống trước."

Tống Dư quay đầu hỏi: "Cùng nhau ăn cơm không?"

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Tử Kỳ, Lâm Thính Kha thức thời mà nói: "Tôi còn chưa xử lý xong văn kiện được gửi tới lúc trưa."

"Thế thôi vậy, cậu đi làm đi."

Tống Dư nói xong lại quay ra ôm cổ Tần Tử Kỳ, mềm mại hôn môi với anh.

Sau khi Lâm Thính Kha đi khỏi đây, Tần Tử Kỳ mới chậm rãi vuốt ve huyệt mềm của Tống Dư, làm bộ lơ đãng hỏi: "Làm với cậu ta sướиɠ lắm sao?"

"Ừm sướиɠ muốn chết à."

Tần Tử Kỳ hôn hôn mặt Tống Dư: "Sướиɠ hơn cả làm với tôi sao?"

"Hai cái này đâu có giống, sao so sánh với nhau được."

Tống Dư cởϊ qυầи Tần Tử Kỳ ra, rồi nằm sấp xuống đi

liếʍ mυ'ŧ cây gậy thịt đã bán cương của anh, lại nói tiếp: "Bảo anh làm với Tiểu Kha nhưng anh đâu có chịu. Em nói cho anh biết, nơi đó của Tiểu Kha làm sướиɠ lắm, kẹp rất chặt, thoải mái muốn chết luôn."

Tần Tử Kỳ vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Tống Dư, giọng đầy cưng chiều: "Tôi chỉ muốn làm với em."

Tống Dư khẩu giao rất tốt, cách liếʍ cũng đa dạng, đầu lưỡi mềm mại liếʍ qua qυყ đầυ, rồi đi xuống dưới mυ'ŧ hai viên tinh hoàn no đủ, làm cho Tần Tử Kỳ bắt đầu thở dốc.

Tống Dư ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Kỳ: "Thoải mái không?"

"Thoải mái."

Tần Tử Kỳ nhìn mặt Tống Dư, cảm thấy nhìn sao cũng không đủ. Tống Dư rất đẹp, đẹp đến nỗi không ai có thể sánh bằng, gương mặt rực rỡ sắc nét, vừa phóng túng lại vừa yêu nghiệt. Lần đầu nhìn thấy Tống Dư, Tần Tử Kỳ chỉ cảm thấy cả linh hồn đều đã đi theo Tống Dư mất rồi.

Anh yêu Tống Dư, yêu đến mức hết thuốc chữa, thậm chí còn đi ghen ghét với Lâm Thính Kha, một của hồi môn mà Tống Dư mang tới.

Anh biết Lâm Thính Kha cùng lắm chỉ là một tên người hầu, một thứ đê tiện hầu hạ cho Tống Dư. Nhưng anh lại vẫn luôn cảm thấy chán ghét Lâm Thính Kha, chán ghét Lâm Thính Kha được Tống Dư chia sẻ tình yêu.

Anh cảm thấy bản thân thật buồn cười, khi lại đi ghen tuông với một người song tính tới đây làm của hồi môn. Chuyện này nếu để người khác biết được, chắc chắn họ sẽ cười nhạo anh là đồ lòng dạ hẹp hòi.

Tống Dư bò lên kéo lấy cà vạt Tần Tử Kỳ, hỏi: "Nghĩ gì thế hửm?"

Tần Tử Kỳ bế hắn ngồi lên đùi mình: "Tôi chỉ đang nghĩ tại sao em lại xinh đẹp đến vậy?"

Tống Dư cười lả lướt, hắn kéo tay Tần Tử Kỳ để anh đi sờ huyệt mềm của mình, nói: "Ông xã liếʍ cho em đi, người ta chảy nước rồi."

"Em thật là, lúc nào cũng ăn không no."

Anh hôn đôi môi đỏ tươi của Tống Dư thật sâu, bế Tống Dư còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên, đặt hắn ở trên bàn ăn. Tống Dư ngồi ở trên bàn mở rộng hai chân, thoả mãn nhìn Tần Tử Kỳ đi liếʍ huyệt da^ʍ của hắn.

Tần Tử Kỳ húp nước da^ʍ ra đầy miệng, tựa như hôn môi mà liếʍ láp tiểu huyệt xinh đẹp kia. Đầu lưỡi còn đè nặng trêu chọc âm đế, hàm răng thì khẽ cắn lên môi âʍ ɦộ. Anh dùng ngón tay đã dính ít dâʍ ŧᏂủy̠, bôi lên môi Tống Dư, nói: "Bảo bối em nếm thử xem, có phải vị da^ʍ chúa không?"

Tống Dư ngậm lấy đầu lưỡi Tần Tử Kỳ, rồi quay sang liếʍ mυ'ŧ vòng quanh ngón tay thon dài của anh bằng đầu lưỡi mềm mại của mình, tựa như đang khẩu giao, còn khẽ nói: "Đừng có dừng lại chứ, anh liếʍ em tiếp đi."

Tần Tử Kỳ cười cười, tiếp tục vùi đầu vào ăn huyệt da^ʍ của hắn. Đầu lưỡi anh chui vào âʍ đa͙σ, lung tung câu lấy mị thịt ở bên trong, liếʍ láp toàn bộ nơi ấy.

Tống Dư sướиɠ đến mức chảy nước miếng tùm lum, hắn cong người lên, tay nắm chặt lấy đầu tóc Tần Tử Kỳ: "A... ông xã, em sướиɠ quá, muốn ra..."

Thân mình Tống Dư bắt đầu run rẩy, miệng huyệt cũng khép khép mở mở. Tần Tử Kỳ lại không định cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, anh nắm lấy đùi hắn như lúc vừa, mạnh mẽ liếʍ huyệt da^ʍ của hắn.

Tống Dư rên to lên: "Không được rồi, ông xã, chết mất, a... sướиɠ quá, liếʍ sâu chút nữa đi anh, mạnh nữa."