Thời còn trẻ quen biết với Lý Khắc Huy, ông ta lúc đó vẫn là một tên côn đồ, nhưng lại chém người vì Lý Khắc Huy nên phải ngồi tù suốt mấy năm, sau đó lúc được thả ra ngoài lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thành ông lớn của thế giới ngầm ở thành phố S.
Tuy trong đó có nhân tố là do Lý Khắc Huy giúp dỡ, nhưng năng lực của bản thân Trần Phong vẫn không thể xem thường.
“Tôi cũng biết cậu! Đường Hạo Nhiên, nghe nói cậu có quan hệ rất tốt với con nhóc Ngọc Lan kia.” Trên gương mặt lạnh lùng bất khuất của Trần Phong lộ ra nụ cười hiếm có, chẳng những không mang lại cảm giác hoà nhã cho người khác, mà lại còn có thêm nhiều chút sát khí lạnh lùng ác liệt.
Đề tài câu chuyện của ông ta được thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nói: “Nhưng, chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ dựa vào chút quan hệ này, đã dám nói xằng nói bậy trước mặt của tôi, nguyền rủa con trai của Trần Phong tôi rồi sao?”
Đường Hạo Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi không hề có ý muốn nguyền rủa con trai ông! Chỉ là mạng sống của con trai ông là tôi cứu về, tôi hiểu rõ về tình trạng vết thương của anh ta hơn ai hết? Nếu ông không tin, thì có thể hỏi vợ của ông.”
Trần Phong ngẩn ra, ông ta vừa trở về từ vùng khác, còn chưa kịp dò hỏi rõ ràng… Nhưng nhìn thấy buổi phỏng vấn ở trên ti vi, cũng cho rằng là Lưu Minh chữa trị khỏi cho con trai của ông ta.
Vốn dĩ ông ta còn muốn tìm cơ hội cảm ơn Lưu Minh. Bây giờ xem ra, bên trong dường như còn có ẩn tình khác.
Vẻ mặt của mẹ Trần có chút khó coi, dường như nhớ đến chuyện tối hôm qua bà ta hạ mình xuống cầu xin Đường Hạo Nhiên. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trần Phong, bà ta vẫn gật đầu, nói: “Nhật Minh quả thực là do cậu ta cứu.”
Tuy là mẹ Trần oán hận Đường Hạo Nhiên nhưng chút lực phán đoán này thì vẫn có.
Nếu thật sự giống như trên ti vi nói, là Lưu Minh chữa khỏi cho Trần Nhật Minh, vậy thì vì sao trước khi Đường Hạo Nhiên đi vào, đến cả phương án phẫu thuật cơ bản bọn họ cũng không có.
Cũng chính bởi vì thế này, mẹ Trần mới có suy nghĩ chuyển viện cho con trai, để tránh khỏi việc lúng túng chạm mặt với Đường Hạo Nhiên.
“À…. Là thế à.” Trần Phong nói: “Xem ra cậu còn có chút bản lĩnh.”
Sau đó ông ta lắc đầu, nói: “Nhưng tôi vẫn không thể tin tưởng cậu. Kẻ thù của Trần Phong tôi có quá là nhiều, để con trai của mình ở đây, tôi không yên tâm.”
Ông ta nhìn Đường Hạo Nhiên bằng ánh mắt cân nhắc, nói: “Trừ phi cậu có thể cho tôi một lý do tín phục.”
Đường Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì Trần Nhật Minh là đứa con trai duy nhất của ông!”
Anh bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói: “Lúc ông còn trẻ chắc là từng bị thương, căn bản là không thể có con được nữa. Nếu ông muốn nhà họ Trần tuyệt hậu thì …”
Giọng nói của Đường Hạo Nhiên chỉ có hai người anh và Trần Phong là có thể nghe thấy, chỉ thấy Trần Phong vừa nghe, vẻ mặt đã thay đổi ngay lập tức.
Cơ thể của ông ta quả thực là có vấn đề, tuy ở bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng quả thực là không thể có thêm một đứa con nữa.
Chuyện này chỉ có bản thân ông ta biết, đến cả vợ của ông ta, người đàn bà trung niên ở bên cạnh này cũng không biết.
“Nếu đã nói đến nước này, ông vẫn muốn để con trai ông chuyển viện, thì tôi tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu nào nữa.” Đường Hạo Nhiên thản nhiên nói.
“Đường Hạo Nhiên, nhưng.” Mộ Dung Tuệ nghe thấy vậy, không khỏi có chút luống cuống.
Nếu như Trần Nhật Minh thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đám người của Lưu Minh e là sẽ đổ tất cả nguyên nhân lên đầu của Đường Hạo Nhiên.
“Sao rồi?” Đường Hạo Nhiên lắc đầu với Mộ Dung Tuệ, sau đó hỏi Trần Phong.
Vẻ mặt của Trần Phong có chút khó coi, một người đàn ông bị người ta vạch trần ra bí mật ở nơi sâu nhất trong lòng, mà còn là loại không muốn cho người khác biết nhất, sao ông ta không tức giận, hoảng sợ được chứ.
Trong nháy mắt, ông ta thậm chí còn có ý định muốn gϊếŧ Đường Hạo Nhiên. Nhưng chỉ là mấy giây sau, vẻ mặt ông ta đã khôi phục lại bình thường.
“Trần Phong, ông đừng tin cậu ta. Nhật Minh nhất định phải chuyển viện, đám người bọn họ căn bản là không có lòng tốt gì cả.” Mẹ Trần lập tức kêu gào lên.
“Câm miệng!” Trần Phong quát người đàn bà trung niên.
Ông ta nhìn Đường Hạo Nhiên, nói: “Nếu như con trai của tôi gặp phải bất trắc gì, thì tôi sẽ không tha cho cậu.”