Rõ ràng là Lưu Ngô tốt bụng hơn so với Dư Mặc Chỉ.
Cô bé vui vẻ đi thay quần áo, bầu không khí có chút ngượng ngùng bao trùm giữa hai người lớn.
“Cậu không đi à?”
Lúc này, Dư Mặc Chỉ nhìn anh chàng ngồi bất động trên ghế sofa, khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nói.
"Cô bé muốn em đi mua quần áo cùng, anh đã đồng ý rồi, anh xem..."
Lưu Ngô gãi gãi đầu nói: "Không thể để cho trẻ em có ấn tượng xấu là người lớn không trung thực, phải không?"
Và điều quan trọng nhất là Dư Mặc Chỉ rõ ràng sẽ đưa cô bé đến trung tâm mua sắm, nếu có người nhận ra thì phải làm sao bây giờ? Cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu đi theo.
Dư Mặc Chỉ bình tĩnh nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng quay đi.
Lưu Ngô biết anh đã đồng ý, vui vẻ nói chuyện để làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn: “Em còn chưa có bạn gái mà anh đã đi trước một bước rồi.”
Dư Mặc Chỉ bình tĩnh nói: “Tôi cũng không có bạn gái.”
Lưu Ngô: “...Em đau lòng quá, anh có thể nói đùa không vậy?! Dù sao thì em cũng là quản lý duy nhất đồng hành cùng anh chống lại công ty! Chúng ta có thể đừng làm cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo như vậy được không?
“Ba ơi, ba buộc tóc cho Miên Miên với!”
Lúc này, cô bé ở trong phòng tắm kêu lên.
“Đại ca, anh còn biết buộc tóc nữa à?” Lưu Ngô vô thức quay đầu lại.
Nhìn thấy khóe môi Dư Mặc Chỉ cong lên một cách thần kỳ, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, khi đến gần Lưu Ngô thì dừng lại, đưa tay lên vỗ nhẹ vai anh.
Hiểu được ý tứ của anh, Lưu Ngô cũng cười toe toét.
***
Một giờ sau, bên ngoài cửa trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.
Hai người lớn và một cô bé nhỏ bước ra khỏi xe.
Đây dường như là lần đầu tiên cô bé đến một nơi sôi động đến thế, đôi mắt to tròn sáng lên nhìn xung quanh.
Lúc này, bên ngoài trung tâm thương mại treo một tấm áp phích cực lớn, nhìn rất mới, là một người đàn ông điển trai cầm trên tay bộ trang sức cao cấp, bên cạnh viết tên người mẫu trang sức - Giang Niên Nguyệt.
Dư Mặc Chỉ chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, còn Lưu Ngô bên cạnh lại có chút tức giận: "Giang Niên Nguyệt thật sự dám làm việc này."
Việc làm đại sứ trang sức cao cấp này là sau khi Dư Mặc Chỉ giành được giải thưởng quốc tế, studio này đặc biệt đến để đàm phán với công ty, lúc đó thái độ cũng không thật sự tốt lắm.
Khi đó, vì đối phương chân thành, có thái độ tốt, chất lượng sản phẩm cũng cao nên khi nam minh tinh tham dự một số sự kiện cũng sẽ tài trợ một chút quần áo và phụ kiện, nói chung các thương hiệu sẽ tài trợ miễn phí, vì vậy đây cũng là những sự kiện ít ỏi mà công ty chấp nhận dành cho Dư Mặc Chỉ.
Lúc đó Dư Mặc Chỉ đồng ý làm người mẫu, lúc đó đồ trang sức của studio chưa có danh tiếng, sau khi Dư Mặc Chỉ làm đại diện vài năm và giờ nó đã phổ biến khắp cả nước.
Ai có thể ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi Dư Mặc Chỉ bị công ty vu khống, hãng trang sức thậm chí còn không thông báo cho anh mà trực tiếp thay anh bằng người khác.
Nếu sau này có ai đó thắc mắc vì sao sự việc ngày đó lại thành vậy thì câu trả lời sẽ là danh tiếng của công ty đã bị tổn hại do scandal của nghệ sĩ nên cần phải thay thế người đại diện.
Chuyện này không phải là hiếm đối với anh trong ngành, nhưng đây là lần đầu tiên nó xảy ra với một trong những nghệ sĩ của anh.
Lưu Ngô tức giận đến ngứa răng, nhưng cô bé lại không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô bé có mái tóc xoăn xù xì, nhưng khuôn mặt lại đủ thanh tú để cứu lại kiểu tóc này, nếu không nhìn cô bé sẽ có chút điên rồ. Cô ôm chặt cô ba mình bằng đôi tay nhỏ bé, tựa đầu vào cổ ba, thận trọng liếc nhìn Lưu Ngô, đôi mắt to tròn chớp chớp liên hồi.
Chú này bị sao vậy?
Nói chuyện giống như muốn ăn thịt ai đó.