Lồng Giam

Chương 4

Edit: Ameo

Sau khi có được sự cho phép của Thanh Chi, hắn liền vội vàng muốn vén áo cô lên.

Thanh Chi chớp mắt, những giọt nước mắt lại lăn xuống.

Cô chỉ có thể căn dặn hắn: “Anh hai, chuyện ngày hôm nay anh không được nói cho bất cứ ai.”

Cố Mạc gật gật đầu rồi kéo áo cô lên.

Nhìn thấy đồ lót của Thanh Chi, Cố Mạc nhíu mày nói: “Chi Chi, trời nóng nực sao em lại mặc thêm đồ nữa vậy?”

Thanh Chi giận dỗi không nói lời nào.

Cố Mạc muốn đẩy áo ngực của cô lên nhưng Thanh Chi liền nắm chặt lấy, không cam lòng hỏi: “Anh hai, có thể không làm vậy được không?”

Cố Mạc bĩu môi: “Chi Chi nói không giữ lời, anh hai sẽ tức giận!”

Thanh Chi cắn môi, vừa xấu hổ và phẫn nộ rồi buông lỏng tay.

Cố Mạc nhanh chóng đẩy áo ngực lên, bộ ngực lớn được áo ngực bọc lấy hằng ngày trực tiếp nhảy ra đáp vào tay hắn.

Mềm mềm, trắng trắng.

“Hức!”

Thanh Chi cong lưng sợ hãi, muốn thoát khỏi tay hắn.

Cố Mạc dùng hai tay bóp cả hai bên vυ': “Nơi này của Chi Chi thật mềm mại, có phải chỉ cần anh hai mát xa như vậy là sẽ có sữa đúng không? Anh hai muốn uống sữa!”

Thanh Chi: “... Em không có sữa.”

“Nhưng vυ' có mùi giống như sữa.”

Đồng ngôn vô kỵ*, hắn luôn dùng cách nói chuyện mộc mạc để giao tiếp nên không tránh khỏi có chút thô tục.

*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Hắn há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú.

“Ha... Ưʍ...”

Thanh Chi cắn chăn để không phát ra tiếng, hai tay túm chặt chăn cố gắng chịu đựng, hạ thân cũng theo đó co rụt lại, cả người tựa hồ tràn đầy vẻ xuân tình.

Bất luận là thể xác hay tinh thần, cô đều rất khó chịu.

Người đang ở trước mặt dâʍ ɭσạи cô lại chính là anh trai của cô, nhưng hắn không biết gì cả, chỉ đơn thuần muốn ăn đồ vật có mùi sữa mà thôi.

Mà cô là người phải chịu đựng cảm giác hoàn toàn khác lạ này.

Cô liên tục an ủi mình, đằng nào cũng không có ai biết.

Cố Mạc điên cuồng liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú của cô như đang bú sữa, Thanh Chi không nhìn thấy biểu cảm của hắn cho nên không nhận ra lúc này hắn thỏa mãn biết bao nhiêu.

Hút không ra sữa, nhưng vυ' thật sự rất thơm, hắn liền dùng đầu lưỡi thô ráp của mình liếʍ một chút.

“A!” Thanh Chi kinh hãi hô lên một tiếng, chăn từ trong miệng rơi xuống.

Đầu lưỡi ấm nóng trực tiếp cọ xát đầṳ ѵú kiều nộn của cô, mức độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoàn toàn vượt qua khả năng thừa nhận của Thanh Chi.

Cô không tự chủ lui về phía sau: “Anh hai, đừng... Đừng dùng đầu lưỡi...”

Cố Mạc thật sự nghe lời, hắn không dùng đầu lưỡi nữa. Nhưng bàn tay khác lại không thành thật, đang nghịch đầṳ ѵú còn lại của Thanh Chi.

Hắn ấn đầṳ ѵú xuống rồi thả tay cho nó nảy lên.

Cuối cùng đầṳ ѵú cứng đến mức không thể ấn xuống được nữa, hắn liền dùng ngón tay kéo đầṳ ѵú.

Đây có lẽ là bản tính của đàn ông, tuy tâm trí hắn dừng lại ở năm 3 tuổi nhưng loại chuyện này không thầy dạy vẫn có thể hiểu, đàn ông thích nghịch vυ' của phụ nữ như thế này.

Mυ'ŧ vυ' được một lúc lâu, Cố Mạc muốn đổi bên.

Nhưng Thanh Chi đang nằm nghiêng, nếu đổi bên sẽ phải ngẩng đầu lên, không hề dễ chịu.

Cố Mạc ôm cô trở mình, trực tiếp đè lên người Thanh Chi.

“Anh hai... Anh...”

“Anh hai muốn ăn vυ' bên kia.”

Hắn cúi đầu liền ngậm lấy đầṳ ѵú, không cho Thanh Chi cơ hội cự tuyệt.

Sự tiếp xúc cơ thể của hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Mục đích ban đầu của cô là dỗ dành hắn để hắn không hé răng chuyện này ra ngoài, nhưng đây đâu giống đang dỗ dành một đứa trẻ 3 tuổi?

Thanh Chi cố gắng nhẫn nại, tùy ý để Cố Mạc đè lên người mình, ăn vυ' mình.

Đôi mắt cô nhìn lên trần nhà càng trở nên mê ly, cho dù tâm trí cô kháng cự như thế nào thì cũng không thể chống lại bản năng của cơ thể, cô đang dần trầm luân cùng với Cố Mạc.

Hắn không cẩn thận dùng đầu lưỡi chạm vào khiến cô vô thức mở miệng, nhịn không được yêu kiều rêи ɾỉ.

Cố Mạc nhanh chóng sửa ngay tức khắc, và sẽ lại “không cẩn thận” chạm vào nữa...

(Ông nội này tà răm dễ sợ, chắc phải hàng trăm con quỷ theo sau, Ameo...)