Edit: Ameo
Cố gia không chấp nhận lời đề nghị của Thanh Chi nên cô vẫn phải ở chung phòng với Cố Mạc.
Bài tập của cao trung thật sự quá nhiều, tối hôm qua Thanh Chi ngủ không đủ giấc, hôm nay lười nghĩ đến những gì xảy ra hôm qua, bất quá chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hôm nay ngủ một giấc thật ngon là được.
Không biết có phải bởi vì ban ngày bị Cố Mạc bóp ngực, trong lúc mơ mơ màng màng, Thanh Chi thế nhưng lại có một giấc mơ hoang đường.
Trong mơ, Cố Mạc đảo mắt, đôi tay đặt ở trên ngực cô, không kiêng nể gì mà xoa bóp.
Cố Mạc ngoan ngoãn nhưng lại nói những lời thô tục.
“Vυ' của Chi Chi thật lớn thật mềm...”
Cô như bị bóng đè không thể động đậy, tại sao vẫn không thể tỉnh lại.
Làm sao anh hai có thể làm như vậy với cô?
Một tiếng cũng không thể thoát ra khỏi cổ họng, cô chẳng thể hét lên, cũng chẳng nói được lời nào.
Tay hắn so với ban ngày còn càn rỡ hơn, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ, Thanh Chi chỉ là một thiếu nữ chưa rành thế sự, sao có thể chịu đựng được loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, cô thở dốc trong mơ nhưng bên ngoài đều là thật.
Cố Mạc bỗng nhiên nhéo đầṳ ѵú, Thanh Chi bị hắn nhéo đến cả người run rẩy, âm thanh cự tuyệt biến thành hừ nhẹ.
“Ha...”
Lông mày cô cau chặt lại, nhìn không ra là đang hưởng thụ hay đau khổ.
Cố Mạc ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Có thể cho anh hai ăn một chút không?”
Không thể...
Tiếng lòng lại trở thành tiếng thở dốc nặng nề.
Cố Mạc một ngụm ăn sạch.
“A...”
Thanh Chi ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng từ trong mơ tỉnh dậy.
Cô vẫn còn đang hoảng sợ, cảm giác trong mơ sao lại ra bên ngoài rồi? Thanh Chi kinh ngạc khi phát hiện ngực mình được bao bọc bởi thứ ấm nóng nào đó, chính là Cố Mạc đang vùi đầu vào ngực cô.
Hắn quả thực đang ăn vυ' mình?!
“Anh hai! Ưʍ...”
Cô còn chưa khôi phục sức lực thì đã bị Cố Mạc mυ'ŧ vυ', trực tiếp khiến cô mềm nhũn.
Thanh Chi vỗ vai Cố Mạc: “A... Buông em ra... Không thể... Như vậy...”
Cô thật sự chịu đựng rất vất vả.
Lần đầu tiên cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, cho dù là cách hai lớp áo những vẫn có thể cảm nhận được khoang miệng của Cố Mạc rõ ràng, mang theo lực hấp dẫn lớn, hắn tìm đúng đầṳ ѵú cô, ôm cô mà mυ'ŧ vυ'.
Thơm ngọt đến mức Cố Mạc ăn mãi không chịu bỏ ra, trong lúc bị Thanh Chi xô đẩy còn dùng răng cắn cắn đầṳ ѵú.
“Ha... Aa! Anh hai đừng cắn...”
Thanh Chi đau đến sắc mặt trắng bệch.
Nhũ hoa của cô kiều nộn vô cùng, làm sao chịu được sự xâm phạm của hắn.
Nhưng vừa bị ăn đau Thanh Chi cũng thành thật rất nhiều, không dám giãy giụa, chỉ dùng lời nói kháng cự.
“Anh... Đừng ăn nữa....”
Sao hắn lại dùng đầu lưỡi?
Hốc mắt Thanh Chi đỏ lên, nước mắt chảy xuống gối.
Cô không biết lúc này anh hai rốt cuộc có phải đang ngủ hay không, thân thể cô tê dại phát ra âm thanh nghẹn ngào, cô nói cái gì chính cô cũng không nghe rõ.
Anh hai ở trong chăn làm sao có thể nghe được?
Cô muốn đẩy Cố Mạc ra, nhưng cô hoàn toàn không biết thói quen ăn vυ' của Cố Mạc, vừa định túm lấy tóc hắn, đột nhiên cô bị đầu lưỡi hắn đùa bỡn rồi trở thành ôm đầu hắn, còn ôm rất chặt.
Cảm giác đó lại tới nữa rồi.
Từ đầṳ ѵú tê dại truyền đến toàn thân, tụ lại ở nơi riêng tư, cảm giác nói không nên lời này làm cô không tự chủ được mà muốn khép chặt hai chân.
Tuy nhiên, vào lúc này cô mới phát hiện ra một điều còn tệ hơn.
Một chân của Cố Mạc không biết từ khi nào đã xâm nhập vào giữa hai chân cô, khiến cô không thể khép chân lại được, cô cố gắng vùng vẫy bài trừ chân hắn nhưng hắn lại đem chân đẩy lên cao hơn.
“A...”
Hắn đυ.ng phải... Nơi đó!
Cách mấy lớp vải, cô cảm nhận được đầu gối Cố Mạc để ở giữa nơi đó của cô, đột nhiên ngực lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô khó chịu vặn vẹo thân mình, cọ cọ vào đầu gối hắn.
Cô có thể cảm giác được trong cơ thể có chất lỏng chảy ra, giống như ngày hôm qua.
Đây là anh trai của cô, hắn không hiểu chuyện, chính cô cũng không hiểu chuyện sao?
Kɧoáı ©ảʍ cùng sự tự trách không ngừng tiến hành trao đổi, trong những giọt nước mắt đều tràn ngập hai loại cảm xúc bất đồng.
Giọng cô kiều mị nức nở: “Anh hai, không muốn... A...”
Một bàn tay của Cố Mạc làm cô không thể động đậy, một bàn tay khác đặt ở trên ngực cô, xoa bóp không theo kỹ xảo nào.
“Ách...” Thanh Chi vội vàng che miệng mình.
Lúc này, cô nhận ra âm thanh của mình đã không ức chế được nữa.
Nếu không che miệng, cô sẽ lại kêu lớn hơn làm ba ba và dì Trần Hà chú ý.
Khắp người cô đều như lửa đốt, loại cảm giác xa lạ khác thường này dần dần chồng chất nhiều hơn.
Thật kỳ lạ, vì sao thân thể cô ngày càng nóng, càng mẫn cảm, giống như hơi ấm trên cơ thể Cố Mạc hóa thành hàng vạn con sâu tiến vào người cô, gặm cắn khiến cô từ trong ra ngoài đều thật ngứa ngái.
Ngứa, nhưng cô không biết phải làm sao.
“Anh hai... Buông ra... Anh hai.”
Cô càng lúc càng bất lực, bỗng nhiên thân thể run lên vài cái, sau đó tất cả cảm giác kì lạ ban nãy đều được giải phóng trong nháy mắt, hoa huyệt run run rẩy rẩy chảy ra lượng chất lỏng lớn.
“Ha... Aa...”
Thanh Chi ngẩng đầu lên, thở hồng hộc.
Loại cảm giác xa lạ này thật kỳ diệu, tuy là lần đầu tiên thể nghiệm nhưng Thanh Chi cũng hiểu được, đây hẳn là chuyện nam nữ không thể nói ra.
Nhưng Cố Mạc đã làm cô cao trào rồi.
Cố Mạc cũng cứng đờ, từ trong chăn ló đầu ra, ngơ ngác nhìn Thanh Chi: “Chi Chi, em làm ướt quần anh rồi.”
Thanh Chi vừa tức giận vừa xấu hổ.
Đáng giận hơn chính là anh trai cái gì cũng không hiểu.
Hắn lau nước mắt cho Thanh Chi: “Chi Chi, đừng khóc, anh hai sẽ không nói cho người khác biết, ai cũng từng tiểu trên giường mà, đừng xấu hổ.”
Thanh Chi bực bội nói: “Anh hai, khi anh ngủ, anh không thể làm những chuyện như vậy nữa!”
Đồng tử của Cố Mạc đen nhánh, tất cả đều mờ mịt: “Không thể... Làm cái gì?”
Thanh Chi mới vừa cao trào một lần, thân thể lúc này mềm nhũn, chỉ có thể che ngực: “Không thể, anh không thể ăn nơi này của em.”
“Vì sao không thể?” Cố Mạc liếʍ liếʍ miệng mình: “Khi còn nhỏ mẹ cũng cho anh hai ăn vυ', anh hai cũng thấy ba ba ăn vυ' của dì Trần Hà, vυ' của Chi Chi rất thơm, vì sao không cho anh hai ăn?”
Thanh Chi: “...”
Tức chết cô rồi!
Nước miếng của Cố Mạc làm ngực cô ướt một mảng.
Cố Mạc bắt đầu “thương lượng” với Thanh Chi: “Vυ' của Chi Chi ăn rất ngon, có thể cởϊ áσ ra cho anh hai ăn không? Nếu Chi Chi cho anh hai ăn vυ', anh hai sẽ không nói cho người khác biết Chi Chi lớn rồi còn đái dầm.”
Thanh Chi: “...”
Vì sao chỉ số thông minh của đứa trẻ 3 tuổi như hắn lại có tư duy logic rõ ràng đến thế!
Còn biết uy hϊếp cô!
Thanh Chi cả giận nói: “Anh hai, như vậy là không đúng! Ba ba cùng dì Trần Hà là vợ chồng nên mới có thể làm vậy, chúng ta là anh em, không thể làm vậy!”
“Chi Chi chính là keo kiệt, có đồ vật thơm ngọt mà không cho anh hai. Nếu Chi Chi không thích anh hai, vậy anh hai cũng không cần giúp Chi Chi giữ bí mật! Anh muốn nói cho ba ba biết em đái dầm, hơn nữa vυ' còn rất thơm nhưng lại ích kỷ không cho anh hai ăn!”
Hắn vừa nói xong liền muốn đứng dậy.
Thế giới của trẻ con chỉ biết vô cớ gây rối, nói cái gì thì chính là cái đó.
Thanh Chi vội vàng giữ chặt hắn: “Anh đừng đi!”
Tuyệt đối không thể để ba ba biết cô cùng anh trai làm ra chuyện tày trời này!
Cố Mạc chớp mắt nhìn cô.
Giống như người chịu ủy khuất mới là hắn!
Đứa trẻ này cái gì cũng không hiểu, cũng không màng đến hậu quả.
Ngữ khí của hắn cường ngạnh: “Vậy Chi Chi phải cho anh hai ăn vυ'!”
Thanh Chi cắn cắn môi: “Được.”