Đào Ngôn Hề đi lại nhanh chóng trong bầy tang thi, những con tang thi kia phát giác được khí tức trên người Đào Ngôn Hề, hận không thể giấu chính mình đi.
Không còn cách nào khác, bây giờ Đào Ngôn Hề tương đương với thủ lĩnh của tang thi, mà khi tang thi tấn cấp cần có tinh hạch trong đầu bọn chúng, những tang thi cấp thấp đó vô cùng sợ hãi Đào Ngôn Hề, chỉ sợ cô sẽ cướp hết tinh hạch trong đầu chúng nó.
Tìm lợi tránh hại, đây là bản năng tự nhiên của tất cả sinh vật.
Đào Ngôn Hề không muốn tốn thời gian dây dưa với bầy tang thi, chỉ cần bọn chúng không tự tìm đường chết, cô có thể cân nhắc tạm thời sẽ buông tha cho chúng nó.
Đào Ngôn Hề rất nhanh đã tìm được Bạch Tiêu Khải ở trong những tòa cao ốc, bởi vì Tiểu Yêu đã cung cấp cho cô bối cảnh của thế giới này, bây giờ anh trai cô hẳn là còn đang trốn bên trong tòa nhà này chờ đợi quân đội tới cứu viện.
Lúc này tận thế mới trôi qua được ba ngày, phần lớn dân chúng đều ôm tâm tình hy vọng, chờ đợi quân đội sẽ đến cứu giúp bọn họ, đại đa số mọi người đều trốn ở trong nhà, mà anh trai ngốc nghếch của cô cũng không ngoại lệ.
Đào Ngôn Hề bước chân cứng ngắc bắt đầu leo lên lầu, anh trai ngu ngốc của cô hình như đang sống ở tầng chín toà nhà thứ hai thì phải?
Hiện tại bên trong tòa nhà dân cư còn có mười mấy hộ gia đình, bọn họ trốn trong phòng, lén lút quan sát hoàn cảnh bên ngoài.
Khi thấy có một cô gái nhỏ không sợ tang thi đang leo lên lầu, bọn họ cũng không dám đi mở cửa, thậm chí có người còn ác độc suy nghĩ cô gái kia nên sớm bị tang thi ăn thịt sạch sẽ đi, ai bảo dáng dấp cô xinh đẹp như thế!
Đào Ngôn Hề không biết bọn họ suy nghĩ hiểm độc thế nào, thời điểm cô bước vào tòa nhà này, tang thi trong đó nếu có thể chạy đều đã chạy đi hết, không thể chạy cũng nhanh chóng trốn đi, chúng đều sợ hãi cô sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng.
Đào Ngôn Hề thật vất vả mới leo lên được tầng chín, sau đó nhìn trái nhìn phải một lúc mới quyết định gõ cánh cửa phòng bên phải.
"Cốc… cốc…!"
Tiếng đập cửa vừa mới vang lên, bên trong liền truyền ra một tiếng "Đi đi! Ở đây không có đồ ăn!"
Đào Ngôn Hề nhíu mày không lên tiếng, tiếp đó quay sang gõ cửa phòng bên trái.
Bạch Tiêu Khải nghe thấy tiếng gõ cửa, tim đập càng ngày càng nhanh.
Anh ngồi trong phòng khách, ngón tay khẽ run rẩy, anh luôn cảm thấy nếu như mình không mở cánh cửa này ra thì sẽ mất đi một vài thứ.
Anh đứng lên, dường như không có chút do dự nào, cho dù hai tay còn run lẩy bẩy, anh vẫn như cũ đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một cô gái nhỏ mặc đồ màu đen, sắc mặt cô gái có chút tái nhợt, giống như là bị doạ đến sợ.
Bạch Tiêu Khải lập tức kéo Đào Ngôn Hề vào trong phòng, đóng cửa lại, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.
Không biết vì lí do gì, giây phút này, tâm tình anh lập tức bình tĩnh lại, phảng phất giống như một đồ vật mất tích đã lâu nay đột nhiên quay trở lại.
Đào Ngôn Hề nháy mắt một cái, mềm mại nói lắp bắp: "Anh… trai…"
"Em gọi anh là gì?" Bạch Tiêu Khải ngây người hỏi.
Đào Ngôn Hề lôi kéo ống tay áo của Bạch Tiêu Khải: "Anh… trai…"
"Tốt, từ hôm nay trở đi, anh liền trở thành anh trai của em." Bạch Tiêu Khải nói.
Từ sâu trong lòng, anh thực sự cảm thấy cô gái trước mặt này chính là em gái của anh.
Có lẽ từ rất lâu về trước anh vốn là có một người em gái, chỉ là không biết khi nào anh đã vứt bỏ cô lại.
Bạch Tiêu Khải nở nụ cười, "Lại gọi anh trai một lần nữa đi?"
Đào Ngôn Hề chớp mắt, "Anh… trai…"
"A!" Bạch Tiêu Khải vô cùng vui vẻ, đây là em gái của anh, em gái bảo bối của anh.
"Em có tên không?" Bạch Tiêu Khải hỏi.
"Đào Ngôn Hề cứng ngắc gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
"Đào… Ngôn… Hề…" Cô nói gằn từng chữ.
"Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề." Bạch Tiêu Khải giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô, "Đúng là một cái tên hay."