Đào Ngôn Hề ho khan một tiếng, khụ khụ, bánh đậu xanh này ngọt quá! Ngấy chết đi được!
Tiểu Yêu:...
Đào Ngôn Hề yên lặng uống một ngụm trà, may mắn bây giờ trong phòng không có ai, nếu không thì thật mất mặt.
Sau khi giải tỏa vị ngọt trong miệng, Đào Ngôn Hề phủi tay, quyết định không ăn bánh đậu xanh gì nữa.
Hiện tại nàng muốn đi gặp ca ca một lần!
“Người đâu!” Đào Ngôn Hề mở miệng nói.
Ngoài cửa vẫn luôn có người canh gác, nghe thấy tiếng gọi của Đào Ngôn Hề, lập tức có cung nữ đẩy cửa bước vào.
“Công chúa.” Lục Đậu, cung nữ thϊếp thân của Đào Ngôn Hề, cung kính nói.
Đào Ngôn Hề khẽ gật đầu, “Bây giờ hoàng huynh đang ở nơi nào?”
“Hồi bẩm công chúa, thân thể thánh thượng khó chịu, bây giờ đang ở trong Dưỡng Tu Điện để thái y chẩn trị ạ.” Lục Đậu nói.
Đào Ngôn Hề nhíu mày, “Vị thái y nào?”
Lục Đậu thận trọng liếc nhìn Đào Ngôn Hề, lúc này mới trả lời: “Hồi bẩm công chúa, là Tịch thái y ạ.”
Đào Ngôn Hề đáp lại, quả nhiên là nàng ta!
Tịch Thanh, là nữ chính của thế giới này, tính cách lạnh lùng, y thuật xuất thần nhập hóa, được Tần Kha đặc biệt phong làm thái y.
Nhưng vị tướng quân mà nguyên thân thích lại thích Tịch Thanh, vì vậy nguyên thân rất hay nhằm vào Tịch Thanh, dẫn tới kết quả là nguyên thân bị nữ chính xử lý.
Ngược lại, Đào Ngôn Hề rất thưởng thức tính tình của Tịch Thanh, dù sao thì vị này quả thật là một vị nữ chính trong trẻo lạnh lùng, tình yêu gì đó, căn bản cũng không nằm trong cuộc sống của nàng ta.
Tịch Thanh, là một người với tấm lòng bao la.
“Đến Dưỡng Tu Điện.” Đào Ngôn Hề nhàn nhạt mở miệng.
Nàng muốn đi gặp vị nữ chính này một lần, thuận tiện đến nhìn ca ca của nàng một chút.
Phải biết ở trong ký ức của nguyên thân và trong tư liệu mà Tiểu Yêu cho nàng, Tần Kha đều là một người ốm yếu.
Nàng muốn xác nhận điều đó, nhân tiện làm cho ca ca khó chịu một chút, ừm... Hãy tha thứ cho sở thích xấu xa này của nàng.
Đào Ngôn Hề ngồi trên kiệu vào cung, ước chừng qua một khắc đồng hồ mới đi đến được Dưỡng Tu Điện.
Đào Ngôn Hề xuống kiệu, vừa đi đến cửa đã bị tiểu thái giám phía ngoài cản lại.
“Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tiểu thái giám trước tiên hành lễ với nàng, sau đó lại nói: “Bây giờ thân thể hoàng thượng còn khó chịu, xin công chúa điện hạ tránh xa một chút.”
Đào Ngôn Hề cười lạnh, “Tránh xa? Ta là muội muội của huynh ấy, tại sao ta phải tránh? Người nên tránh không phải là nữ nhân bên trong kia sao!”
Tiểu thái giám biến sắc, thấp giọng nói: “Công chúa, thần không dám nói bậy, bên trong là Tịch thái y.”
“Thái y? Ồ… Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!” Đào Ngôn Hề châm chọc nói, hiển nhiên muốn gây sự chú ý với người ở bên trong.
Tiểu thái giám có nỗi khổ mà không nói được, thời đại này, làm nô tài thật khó mà!
Lúc này, ở trong điện, Tần Kha đang ngồi ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng, mà đứng cách đó không xa chính là Tịch Thanh.
“Hoàng thượng, nếu như không có việc gì khác, vậy thần liền cáo lui.” Tịch Thanh chắp tay nói.
Tần Kha khẽ nhíu mày, “Tịch ái khanh, có một số người nên động tự nhiên phải động, người không nên động...”
Tịch Thanh nhướng mày, đương nhiên, nàng ta hiểu được ý tứ của hoàng thượng, nàng ta tự nhận bản thân hành động vô cùng cẩn thận, không ngờ hoàng thượng vẫn phát hiện.
Chỉ là...
Tịch Thanh mấp máy môi, vì sao Đào Ngôn Hề này còn an an ổn ổn đứng ở bên ngoài chứ? Nghe thanh âm kia của nàng, trung khí mười phần, không giống với dáng vẻ trúng độc chút nào.
Chẳng lẽ giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Suy nghĩ trong đầu Tịch Thanh xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng mới quỳ xuống nói: “Thần hiểu rõ!”
“Ừm, lui ra đi.” Tần Kha thản nhiên nói.
“Thần cáo lui!” Tịch Thanh hành lễ, sau đó lui xuống.
Tần Kha liếc mắt nhìn ra ngoài điện, dường như Đào Ngôn Hề đang muốn xông vào bên trong, hắn cười châm chọc, sau đó nhanh chóng điểm trúng một huyệt đạo trên người, sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch.