Không biết tên vệ sĩ đó nói những gì, mà sắc mặt của Lục Giai Giai bỗng chốc tái đi.
Lục Giai Giai đứng lên, quay người rời đi với vẻ mặt u ám.
Lục Giai Giai đi đến bên cạnh Đào Ngôn Hề, một hơi cạn sạch ly Bloody Mary, sau đó lại muốn tiếp tục gọi thêm ly nữa.
“Kiêu ngạo cái gì chứ! Sắc mặt tái nhợt như vậy, còn gầy gò ốm yếu như thế, phương diện kia chắc chắn không được!” Lục Giai Giai nhỏ giọng phàn nàn nói.
Đào Ngôn Hề chớp mắt, lớn tiếng nói: “Nhưng tôi cảm thấy đó là bởi vì cô quá xấu đó!”
Lục Giai Giai kinh ngạc nhìn Đào Ngôn Hề, dường như không thể tin được cô có thể nói ra những lời này.
Nhưng cô ta nghĩ lại, quả thật đây vẫn giống như là điều mà Đào Ngôn Hề có thể nói ra được, dù sao thì người này chính là não tàn.
“Ồ, tôi xấu sao? Vậy cô đi lên thử xem!” Lục Giai Giai tức giận nói.
“Lên thì lên! Nếu như anh ta để ý đến tôi thì sao!” Đào Ngôn Hề vừa nói vừa chống nạnh, trông giống như một nữ sinh cấp hai.
Con ngươi Lục Giai Giai xoay tròn, vừa cười vừa nói: “Nếu như cô có thể xin được nick Wechat của anh ta, tôi sẽ cho cô gối ôm hình con thỏ nhỏ, có được không? Nhưng mà nếu như cô không thể lấy được...”
“Vậy tôi sẽ quỳ xuống gọi cậu là bố!” Đào Ngôn Hề đỏ bừng mặt, hét to.
Lục Giai Giai âm thầm liếc mắt, ai muốn cô ta quỳ xuống gọi bằng bố chứ!
“Nếu như cậu không thể xin được nick Wechat, vậy cậu phải cho tôi chiếc váy cậu mới mua hôm trước, được không?”
Trong mắt Đào Ngôn Hề nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, sau đó khí thế hung hăng đồng ý.
“Hừ, chờ mà xem, bản tiểu thư đã ra tay, nhất định sẽ thành công!”
Sau khi nói xong, Đào Ngôn Hề thuận tay cầm ly Cocktail bên cạnh rời đi.
Lục Giai Giai nhìn theo bóng lưng của Đào Ngôn Hề, cười lạnh, lại còn tự coi mình là đại tiểu thư sao, nhổ vào!
Đào Ngôn Hề xoay xoay ly rượu, Lục Giai Giai kia thực sự tính toán thật hay.
Gối ôm hình con thỏ nhỏ cùng lắm là một vật phẩm tặng kèm, mà cái váy kia của cô, đích thực là hàng hiệu cao cấp.
Đào Ngôn Hề rũ mi mắt, che giấu sự châm chọc bên trong.
Cô đi đến trước mặt người đàn ông kia, cách anh ta khoảng chừng 1m.
Đào Ngôn Hề cúi người đặt ly Cocktail lên bàn nước ở trước mặt anh ta, sau đó mở miệng nói: “Cảm giác không thể ăn uống được có dễ chịu không?”
Trong mắt Mạc Thanh Uyên xẹt qua một tia sáng, châm chọc nhếch miệng cười.
“Cô là ai?”
Mặc dù anh ta hỏi như vậy, nhưng mà trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, có thể biết tình huống cơ thể mình, có thể là người quen.
“Một đầu bếp.” Đào Ngôn Hề dời ly rượu tới trước mặt Mạc Thanh Uyên.
“Muốn thử không?” Đào Ngôn Hề nói.
Mạc Thanh Uyên nhìn ly rượu kia, trong mắt tràn đầy cảnh giác, vệ sỹ bên người anh ta đều vô cùng nghi ngờ nhìn Đào Ngôn Hề.
“Nếu như anh sợ, có thể để cho vệ sỹ của anh nếm thử trước.” Đào Ngôn Hề nói.
Mạc Thanh Uyên không đoán được người phụ nữ trước mặt này đến với mục đích gì, anh ta khẽ phất tay, ngay lập tức có một vệ sỹ đứng ra bưng ly Cocktail kia lên, sau đó nhấp một hớp nhỏ.
“Ông chủ, không có độc.” Vệ sỹ kia lạnh lùng nói.
Mạc Thanh Uyên nhàn nhạt gật đầu, nhưng vẫn không có ý định động tới ly Cocktail đó.
“Nhìn thấy người ta ăn uống ngon miệng nhưng chính mình lại không thể ăn rất khó chịu có phải không? Coi như là ăn hết rồi cũng có thể phun ra rất khó chịu đúng chứ? Mỗi ngày chỉ có thể dựa vào việc truyền đường glucozo duy trì sự sống có phải là rất khó chịu hay không?”
Đào Ngôn Hề liên tục chất vấn, làm Mạc Thanh Uyên hơi sững sờ.
“Nếu đã như vậy, sao anh không nếm thử một ngụm Cocktail này xem? Đảm bảo sẽ có điều bất ngờ.” Đào Ngôn Hề chớp chớp mắt nói.
Mạc Thanh Uyên trầm mặc một chút, không biết vì sao khi nghe Đào Ngôn Hề nói như vậy, anh ta càng muốn uống ly Cocktail kia.
Sau một hồi lâu, Mạc Thanh Uyên chậm rãi cầm ly rượu, sau đó nhấp một ngụm.
Loại cảm giác này là...